( ĐN Haikyuu ) Trái Tim Của Đế Vương.
Chap 1 : " Em tên Akira. "
Một bàn tay đẹp đẽ nhấc chiếc điện thoại bàn lên.
Hajime Akira
Ai đó? ( lúng búng nói )
Nghe giọng điệu kỳ lạ của cậu, đầu bên kia thở dài, sau đó liền truyền đến một giọng nói thập phần bất lực.
Hajime Iwaizumi
Iri, em lại giờ này mới dậy?
Bên này, cậu khéo léo kẹp điện thoại bàn trên vai, hơi nghiêng đầu. Hai tay bận bịu cầm cốc và bàn chải đánh răng, bộ dạng thản nhiên tiếp tục việc giang dở trước đó.
Sau khi nhổ ra ngụm nước trong miệng, cậu đặt hai món đồ xuống, đưa tay cầm lấy điện thoại.
Hajime Akira
Iri là ai vậy?
Hajime Akira
Anh gọi nhầm rồi, em tên Akira. ( giọng điệu hờ hững )
Đến khi cậu nghĩ rằng đối phương đã cúp máy thì bên kia mới truyền đến tiếng thở dài nặng nề.
Hajime Iwaizumi
Anh nói này Akira, em xa nhà lâu như vậy, giờ---
Hajime Akira
Không thể. ( cắt ngang )
Hajime Akira
Anh à, em sống rất tốt, rất thoải mái.
Hajime Iwaizumi
... ( im lặng )
Hajime Akira
Anh hai, sau này gọi điện cho em mà chỉ nói những câu vô nghĩa như vậy, thì đừng gọi.
Hajime Iwaizumi
Được, có chuyện gì nhớ nói cho anh biết đầu tiên.
Hajime Iwaizumi
À phải rồi, vẫn phải báo cáo cuộc sống hàng ngày của em cho anh biết!
Hajime Akira
Đã rõ. ( lười biếng đáp )
Hajime Akira
Anh phàn nàn y như cấp trên khó tính giục viết báo cáo vậy. ( nhỏ giọng lầm bầm )
Hajime Iwaizumi
Em nói cái gì đó?
Hajime Akira
À không có gì. ( thản nhiên )
Sau khi trò chuyện thêm đôi câu, cậu cúp máy, quay người hướng đến phòng tắm, thay đồ rồi ra ngoài.
Tại một tiệm ăn gần đó, cậu chống cằm nhìn dòng người qua lại tấp nập bên kia tấm kính, lâm vào trầm ngâm.
Đã một tháng từ khi cậu chuyển nhà, tuy sống một mình có vẻ nhàm chán, không còn người anh hay càm ràm cậu, có phần trống vắng, tịch mịch nhưng cậu lại thấy khá bình thường, không có cảm xúc gì.
Từ nhỏ cậu đã không giỏi biểu đạt cảm xúc, luôn trưng ra cái mặt lạnh. Rồi khi lớn lên, nhờ vào năng lực quan sát hơn người, cậu tự mang trên mình một lớp mặt nạ cảm xúc, cư xử như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Lớp mặt nạ ấy xuất sắc đến nỗi cha mẹ và cả anh hai cậu đều bị đánh lừa.
Nhưng rồi một ngày...lớp mặt nạ ấy lại bị một người xé xuống, để lộ sự vô cảm và lạnh lẽo đã khắc sâu trong xương tủy mà cậu luôn che giấu.
Mà đáng ghét nhất, người đó lại chính là người cậu thích.
Vậy nên, cậu đã chuyển nhà, đến một ngôi trường mới, gặp bạn bè mới và...đeo lên một chiếc mặt nạ mới.
Giờ đây, đã một tháng trôi qua, cậu sống rất thoải mái, không còn sự khó chịu giống như đứng trước người ấy nữa.
Ngay sau khi ra khỏi tiệm ăn, một giọng nói quen thuộc mà một tháng nay cậu đã nghe khiến cậu quay đầu lại.
Hajime Akira
Ồ, Shoyo-chan. ( cười )
Hinata lúc này đã đứng trước mặt cậu, vẻ mặt tỏ ý không hài lòng.
Hinata Shoyo
Đã nói rồi, cậu đừng gọi tớ như vậy mà! ( phồng má )
Nhìn gò má của Hinata phồng lên như hai cái bánh bao, cậu không nhịn được đưa tay lên chọt chọt vài cái, cười đến vui vẻ.
Hajime Akira
Thật dễ thương.
Hinata Shoyo
Hừ! Dễ thương là từ dùng để khen con trai hả? ( bĩu môi )
Cậu liền lộ ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt nhìn Hinata, không nói gì.
Hinata Shoyo
Ài, được rồi. Chẳng qua là mình vẫn chưa quen lắm. ( lập tức đầu hàng )
Hinata Shoyo
Lại còn là chỗ đông người như vậy. ( lầm bầm )
Hinata Shoyo, một cậu bạn 'tí hon' rất dễ thương. Là người đầu tiên mà cậu tiếp xúc khi vừa chuyển tới trường mới, hai người là bạn cùng bàn.
Cậu bạn nhỏ có niềm đam mê với bóng chuyền rất lớn, lớn đến rực rỡ, chói mắt. Tuy hơi ngốc và bốc đồng, nhưng có một người bạn vừa dễ thương vừa nghịch ngợm như vậy bên cạnh, cậu thấy rất thú vị.
Hinata Shoyo
Akira này, giúp tớ đi!
Hinata Shoyo
Sắp tới tớ tham gia một giải đấu liên trường, mà nghe nói chuyền hai bên đó rất giỏi, tớ hơi lo. ( lúng túng )
Hajime Akira
" A, một người vô tư như cậu ấy vậy mà cũng có lúc lo lắng. "
Hajime Akira
Vậy đến nhà tôi đi.
Hinata Shoyo
Được. ( gật )
Ngay sau nhà cậu là một khu đất trống khá lớn, khi vừa chuyển đến cậu đã chú ý đến nó, không chút do dự cậu liền vung tiền mua lại.
Comments