Cơn mưa lớn bên ngoài không ngừng rơi xuống, tiếng mưa đập vào cửa sổ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Zephys ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài mà không thực sự nhìn thấy gì. Mưa làm cho không khí thêm u ám, cũng giống như tâm trạng của cậu lúc này.
Zephys
(thì thầm, giọng như bị lạc vào cơn mộng mị) “Tại sao lại như vậy? Tại sao ngươi lại... lại muốn ta?”
Cậu tự hỏi mình, nhưng câu trả lời chẳng bao giờ đến. Mọi thứ như một vòng xoáy mà cậu không thể thoát ra. Nakroth - người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ đó - lại chính là người mà cậu không thể từ chối, dù trái tim cậu muốn phản kháng.
Lại một lần nữa, hình ảnh của hắn xuất hiện trong tâm trí Zephys. Cái cách hắn nhìn cậu, cái cách hắn điều khiển mọi thứ xung quanh cậu, như thể tất cả đều là một phần trong kế hoạch của hắn.
Cánh cửa phòng mở ra, và Zephys giật mình quay lại. Nakroth đứng ngay cửa, ánh mắt vẫn sắc lạnh, không một chút cảm xúc.
(nghẹn ngào, cố che giấu sự run rẩy trong lòng) “Ta... ta chỉ muốn hiểu. Tại sao lại là ta? Tại sao ngươi lại...”
Nakroth
(cắt ngang, ánh mắt như dao sắc lạnh) “Vì ngươi không thể thoát khỏi ta. Và vì ngươi thuộc về ta.”
Zephys cảm thấy như có một làn sóng lạnh lẽo tràn vào cơ thể mình, từ cái nhìn của Nakroth. Cậu không thể thoát, không thể chạy trốn, và càng không thể chống cự. Sự chiếm hữu đó của hắn như một xiềng xích vô hình, bó buộc mọi hành động, mọi suy nghĩ của cậu.
Zephys
(giọng yếu ớt, nghẹn ngào) “Ta không thể yêu ngươi. Ta không thể...”
Nakroth
(đến gần hơn, giọng hắn như một làn sóng lướt qua tai cậu) “Ngươi không cần phải yêu. Ngươi chỉ cần chấp nhận.”
Cậu cảm thấy hơi thở của hắn gần đến mức cậu có thể cảm nhận được từng nhịp thở của hắn phả vào làn da mình. Mái tóc bạc của Nakroth loáng thoáng ánh lên trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Mọi thứ xung quanh đều chìm vào sự yên tĩnh nặng nề, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Zephys.
Zephys
(run rẩy, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ và sợ hãi) “Ta... ta không thể làm theo những gì ngươi muốn.”
Nakroth
(vẫn duy trì khoảng cách, đôi mắt thấu suốt nhìn thẳng vào cậu) “Ngươi sẽ làm. Không phải vì ngươi muốn, mà vì ta nói ngươi phải làm.”
Hắn không vội vàng, nhưng sự điềm tĩnh và kiên nhẫn của hắn khiến Zephys cảm thấy mình như bị đẩy vào một góc, không thể nào thoát khỏi. Cảm giác áp bức này khiến cậu vừa sợ hãi, vừa ngập tràn những cảm xúc mơ hồ mà cậu không thể lý giải.
Zephys
(giọng lạc đi, đôi mắt ngập tràn sự tổn thương) “Ngươi có hiểu không? Ta không phải là đồ vật của ngươi...”
Nakroth
(nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không hề làm dịu đi sự lạnh lẽo trong mắt hắn) “Ngươi có thể nghĩ thế. Nhưng thực tế lại không phải như vậy.”
Cậu không biết mình nên làm gì, chỉ có thể im lặng nhìn vào ánh mắt đó, ánh mắt của người mà cậu không thể thoát khỏi. Sự kiên nhẫn của Nakroth không giống ai, nó khiến cho từng giây phút trôi qua trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Nakroth
(tiến đến gần, bàn tay hắn khẽ chạm vào gương mặt Zephys, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa) “Zephys... Ngươi sẽ là của ta. Bất kể ngươi có muốn hay không.”
Zephys cảm thấy từng lời nói của hắn như những lời thề ác nghiệt, những lời mà cậu không thể tránh khỏi. Cảm giác bị trói buộc này khiến cậu không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi đó, đón nhận tất cả những gì Nakroth mang đến, dù trái tim cậu vẫn không thể ngừng kêu gào
Comments