One Piece•Hải Triều Nổi Dậy
•Xuyên không•
Cả thế giới bỗng dưng im lặng, tối tăm đến đáng sợ
Tôi không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì, ngoài sự nặng nề của khoảng không xung quanh
Không có âm thanh, không có hơi thở, không có một dấu hiệu nào của sự sống
Chỉ có một sự tĩnh lặng chết chóc, bao phủ tôi trong cái bóng đen tăm tối
Không biết có phải vì cơn đau đớn cuối cùng hay vì sự cô đơn vô tận, nhưng tôi chẳng còn cảm giác gì về cơ thể của mình
Chỉ có một khoảng trống mênh mông, nuốt chửng mọi thứ, khiến tôi không thể phân biệt được giữa sự sống và cái chết
Tiếng khóc của một đứa trẻ. Mảnh ghép sống động duy nhất trong cái bóng tối lạnh lẽo này
Tiếng khóc ấy yếu ớt, nhưng lại tràn đầy sự sống, lấn át tất cả những gì tôi cảm nhận được
Một âm thanh khiến tôi khẽ run lên trong nỗi tuyệt vọng
Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng vang lên, run rẩy nhưng mang theo sự ấm áp khó tả
???
Con của ta... Ace... Ann...
Người phụ nữ ấy thở dốc, từng hơi thở nặng nhọc như thể mỗi lần cất giọng là một lần rút cạn sức lực của bà
Nhưng dù kiệt quệ, bà vẫn cố gắng gọi tên chúng tôi
Ace..?Tôi nhớ rồi là một nhân vật trong One Piece
Chẳng lẽ tôi đã xuyên không vào One Piece?
Sao tôi không thể mở mắt ra được?
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu như bị buộc chặt
Tôi không thể cử động, không thể thở, không thể phát ra âm thanh
Một cảm giác nghẹt thở bủa vây lấy tôi
Nhân vật phụ
Một đứa trẻ khỏe mạnh...
Bà đỡ đẻ thì thầm, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ đầu tiên vào vòng tay của người phụ nữ ấy
Nhân vật phụ
Và đứa còn lại...
Cả căn phòng chìm vào im lặng
Tôi cảm nhận được ai đó chạm vào mình, đôi bàn tay run rẩy lướt nhẹ trên làn da lạnh lẽo của tôi
Tôi là con của Portgas.D.Rouge và Gol.D.Roger?
Vậy anh trai tôi là Ace!?
Người tôi mê đấm kiếp trước
Dùng hết tiền để mua những thứ liên quan đến anh
Nhưng vì sao tôi không cảm nhận được hơi thở của bản thân?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống
Nhân vật phụ
Con bé... không thở
Giọng bà đỡ đẻ nhỏ dần, gần như nghẹn lại
Không khí trong phòng trở nên nặng nề
Người phụ nữ ấy – mẹ của tôi siết chặt đứa trẻ đầu tiên vào lòng, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào tôi
Sau đó tôi cảm nhận được một bàn tay ôm chặt lấy tôi vào lòng
Portgas.D.Rouge
Không... con bé không thể chết được...
Giọng bà yếu dần, nhưng vẫn đầy kiên định
Một tiếng thở dài vang lên
Người đàn ông duy nhất có mặt trong căn phòng này, đứng im lặng suốt từ nãy đến giờ
Khuôn mặt ông không lộ ra cảm xúc, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự mâu thuẫn khó tả
Ông nhìn tôi, đôi lông mày nhíu chặt
Monkey.D.Garp
Cơ thể quá yếu ớt…Không có dấu hiệu sự sống…Có lẽ không thể qua khỏi
Rouge – mẹ của tôi – cắt ngang. Dù hơi thở yếu ớt, bà vẫn cố ôm chặt tôi
Portgas.D.Rouge
Con bé... Ann...không thể mất được...
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống
Garp nhìn người phụ nữ trước mặt – một người mẹ đã giữ hai đứa trẻ trong bụng suốt hai năm, chống chọi với mọi đau đớn chỉ để bảo vệ chúng
Chồng bà, Gol D. Roger, đã bị hành quyết từ hai năm trước
thế giới này đang truy lùng con của ông
Nếu Ace và Ann bị phát hiện, số phận của chúng đã được định đoạt ngay từ khi sinh ra
Và bây giờ, khi bà đã cận kề cái chết, một trong hai đứa con của bà cũng đang đứng giữa lằn ranh sinh tử
Ông đã từng chứng kiến quá nhiều cái chết
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của Rouge, ông không thể làm ngơ
Và cũng vì lời hứa của ông với Roger
Ông bước tới, cúi xuống nhìn đứa trẻ nhỏ bé ấy
Nhỏ đến mức tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi
Nhưng... con bé vẫn ở đây
Dù không có hơi thở, dù cơ thể không cử động... con bé vẫn tồn tại
Monkey.D.Garp
Ta sẽ không để con bé chết
Rouge nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn
Portgas.D.Rouge
Xin hãy bảo vệ... con của tôi…
Đó là những lời cuối cùng của bà
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt bà khẽ khép lại, hơi thở dần tan biến
Trong căn phòng nhỏ bé ấy, chỉ còn lại một bà đỡ đẻ với đôi tay run rẩy, một người đàn ông già nua đứng lặng người, và hai đứa trẻ
Comments