One Piece•Hải Triều Nổi Dậy
•Cuộc sống của đứa trẻ tội nghiệp•
Một đứa con gái sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ
Năm tôi vừa lên 3 gia đình tôi đã qua đời vì một tai nạn xe hơi
Từ đó những người họ hàng trong gia đình bắt đầu hắt hủi tôi
Họ bảo tôi là “Khắc tinh” của cái gia đình này
Là người khắc chết chính ba mẹ của mình
Ông bà nội từ đó cũng ghét tôi
Năm tôi 4 tuổi họ đã đuổi tôi ra khỏi nhà
Mỗi ngày tôi phải lang thang khắp các con phố , chẳng có tiền hay thức ăn
Tôi phải học cách móc rác để tìm thức ăn thừa, ăn xin người qua đường
Và trong những đêm dài khi cơn đói quặn thắt dạ dày, tôi phải đánh liều lấy trộm những thứ mình cần trong các cửa hàng, tiệm bánh
Có đôi lúc tôi suy nghĩ tại sao tôi lại được sinh ra trong thế giới này?
Tôi đã sống trong bóng tối, những bữa ăn không trọn vẹn và cuộc sống nghèo đói suốt chục năm
Giờ đây tôi đã 18 tuổi,cũng đã có một công việc bán thời gian tại một cửa hàng tiện lợi gần khu ổ chuột
Tại một vùng ngoại ô của thành phố Hồ Chí Minh
Giữa đêm khuya một cơn mưa bất chợt ập đến
Mưa rơi như tấm lưới sắt đổ xuống từ trời, lạnh buốt, nặng nề
Từng giọt nước chạm vào mặt đường, làm loang lổ những vết thương của một thành phố không bao giờ quên những kẻ bị lãng quên
Tôi chạy. Hơi thở dồn dập, đôi chân nặng trĩu, như muốn gục ngã trong từng bước đi
Nhưng tôi không thể dừng lại. Phía sau là tiếng bước chân không hề vội vàng, cứ như thể họ đã biết tôi sẽ không thể thoát
Tôi chẳng thuộc về đây. Tôi không thuộc về thế giới này
Từ nhỏ, tôi đã học cách nhìn thế giới qua một lớp kính mờ, nơi mà mọi thứ đều tăm tối và không có lối thoát
Họ bảo tôi rằng chỉ cần cố gắng, tôi sẽ có một tương lai tươi sáng. Nhưng đó chỉ là lời nói dối
Cái tôi có chỉ là những cánh cửa đóng sập vào mặt, những cơ hội bị tước đoạt từ lúc tôi còn chưa hiểu thế nào là công bằng
Và bây giờ, tôi chỉ là một mảnh ghép vô hình trong cái bánh xe xấu xí của xã hội này
Đêm nay, tôi biết tôi sẽ không còn nữa
Lê Nguyệt Minh
“Đường cùng rồi…?”
Tôi quay lại, lồng ngực phập phồng như muốn vỡ tung
Máu từ vết thương nơi bụng rỉ ra, hòa vào nước mưa, loang ra từng vòng, như thể chính cơ thể tôi cũng sắp tan biến vào bóng tối
Phía sau, ba bóng người tiến đến, chậm rãi, như thể họ đã chuẩn bị từ lâu.
Nhân vật phụ
1 : Mày không nên biết chuyện đó
Giọng nói lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào
Lê Nguyệt Minh
Tha cho tôi đi mà làm ơn…
Và trước khi tôi kịp nói gì thêm, nhát dao đầu tiên đã cắm thẳng vào người tôi
Cơn đau xuyên qua da thịt, bỏng rát, cắt xé. Nhưng cái đau đó chẳng là gì so với sự thật tôi nhận ra trong giây phút ấy
Cuộc sống này chưa bao giờ công bằng. Tôi chưa bao giờ có cơ hội để chiến đấu thật sự. Tất cả chỉ là một trò chơi mà tôi không hề được tham gia
Nhát thứ hai. Nhát thứ ba
Tôi ngã xuống, máu từ cơ thể tôi loang ra, hòa vào nước mưa, biến thành một vệt đỏ mờ ảo trên nền đường.
Trong những giây phút cuối cùng, tôi chỉ còn biết nhìn lên bầu trời tối đen, cố gắng nắm lấy một chút hy vọng nào đó, nhưng rồi cũng phải buông xuôi
Lê Nguyệt Minh
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?”
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Phải rồi, là từ giây phút ấy, khi tôi vô tình biết được điều mình không bao giờ nên biết
Ngày hôm đó, như bao ngày khác, tôi vẫn đứng sau quầy thu ngân tại cửa hàng tiện lợi gần khu ổ chuột
Cuộc sống của tôi luôn trôi qua một cách tẻ nhạt và vội vã. Tôi chỉ mong mỗi ngày làm việc sẽ kết thúc sớm để có thể yên ổn trở về căn phòng nhỏ, nơi tôi không bao giờ phải đối diện với ai ngoài những bóng tối tĩnh lặng
Nhưng hôm nay, mọi thứ lại không như thế
Ba người đàn ông bước vào cửa hàng. Mỗi người trong họ đều toát lên một vẻ ngoài quyền lực và lạnh lùng, khác hẳn với những khách hàng bình thường
Dù họ không làm gì quá lộ liễu, tôi không thể bỏ qua cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng
Tôi cố làm việc như không có gì xảy ra, nhưng trái tim tôi thắt lại khi một trong ba người đàn ông ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm khiến tôi không thể rời đi
Lúc đó, tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện của họ, lời nói của họ ngắn gọn nhưng đầy bí mật.
Nhân vật phụ
2 : Đúng là cô ta đã nhìn thấy
Một người nói, giọng trầm đục, đầy sự lo lắng.
Nhân vật phụ
3: Không còn cách nào. Chúng ta phải làm sạch sẽ tất cả
Người thứ ba, người có vẻ là người chủ mưu, cuối cùng cũng lên tiếng, và giọng của ông ta như muốn nghiền nát mọi hy vọng trong tôi
Tôi không thể thở nổi. Họ đang nói về tôi, về việc tôi đã biết quá nhiều, về bí mật mà tôi không hề lường trước được
Và rồi, tôi nhận ra thứ mà tôi tình cờ phát hiện ra chính là sự thật kinh hoàng mà họ không thể để ai biết
Comments