Từ sau lần chạm mặt hôm đó, Đức Duy không tài nào quên được hắn. Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm thấp, cả nụ cười đầy bí ẩn…mọi thứ về hắn đều khiến cậu bất an
Ngày hôm sau, khi ánh sáng buổi sáng chiếu vào lớp học, Đức Duy cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng trong đầu cậu, hình ảnh của người thanh niên với ánh mắt sắc lạnh cứ liên tục ùa về
Thành An
Này Duy! Đang nghĩ gì vậy?
Thành An
//An huých vai, kéo Duy về với thực tại//
Đức Duy
Không có gì //giọng lơ đễnh,mắt vẫn dán vào bảng//
Chưa bao giờ cậu có cảm giác như thế. Cái cảm giác bị theo dõi, không thể thoát khỏi
Sau giờ học, Duy rảo bước ra chơi, lòng bất an khó tả. Và rồi, khi cậu rẽ qua hành lang, điều mà cậu cố tránh lại hiện diện
Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Đức Duy
//cậu khựng lại,cau mày quay đầu// Anh biết tên tôi?
Quang Anh
//Quang Anh nhún vai, ánh mắt thản nhiên// Chẳng ai không biết thiếu gia nhà họ Hoàng cả
Đức Duy
//Duy hừ lạnh// Vậy còn anh?
Quang Anh
//Hắn nghiêng đầu, nụ cười bí ẩn lại nở trên môi// Cậu quan tâm à?
Đức Duy
//Duy khoanh tay, cười nhạt// Tôi chỉ muốn biết để tránh xa
Quang Anh
//Quang Anh bật cười, chậm rãi tiến đến gần// Tôi tên Quang Anh
Đức Duy
//Duy gật gù// Tên bình thường đấy
Quang Anh
//Hắn nhướng mày// Cậu mong tôi có một cái tên kêu hơn à?
Đức Duy
Không. Tôi chỉ mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa //Duy đáp tỉnh bơ, xoay người định bỏ đi//
Quang Anh
//Nhưng hắn lại cười khẽ// Dễ vậy sao? Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại
Đức Duy
//Duy dừng bước, nhíu mày quay lại nhìn hắn// Cậu là cái quái gì mà cứ bám theo tôi vậy?
Quang Anh im lặng vài giây, rồi cúi xuống sát tai cậu, giọng nói trầm thấp
Quang Anh
Cậu sẽ sớm biết thôi
Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, khiến Duy lùi lại theo phản xạ. Quang Anh chỉ cười thích thú trước sự mất bình tĩnh của cậu
Đức Duy
//Duy nghiến răng, cố tỏ ra bình thản// Cứ chờ xem
Hắn mỉm cười, rồi xoay người rời đi, để lại Duy đứng đó với một cảm giác khó chịu không tên
Đức Duy
“Hắn thực sự là ai chứ”
Duy tự hỏi, không sao gạt hình ảnh Quang Anh ra khỏi đầu. Cảm giác bất an từ tối qua vẫn còn, khiến cậu không thể tập trung vào gì khác
Giờ đây, Duy chỉ mong có thể quên hắn đi, nhưng cái cảm giác đó… cứ bám riết lấy cậu
Comments