[ Hàm Văn / Hằng Nguyên ] Bạn Cùng Phòng
1.
Dương Bác Văn chưa từng nghĩ rằng ngày đầu tiên chuyển đến ký túc xá đại học lại trở thành một cơn ác mộng.
Cậu hào hứng kéo vali đến trước cửa phòng, tâm trạng phấn khởi vì cuối cùng cũng có không gian riêng để tận hưởng cuộc sống sinh viên. Cầm tờ giấy thông báo của trường trên tay, cậu kiểm tra lại số phòng một lần nữa: Phòng 307, Ký túc xá khu B. Không sai!
Cậu lấy chìa khóa ra, vừa tra vào ổ thì đột nhiên-
Cánh cửa bật mở từ bên trong, suýt chút nữa đập thẳng vào mặt cậu. Một bóng người cao lớn đứng ngay trước cửa, một tay còn đang cầm cốc nước, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dương Bác Văn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong vài giây.
Dương Bác Văn là người phá vỡ sự im lặng trước
Dương Bác Văn
"Ơ... chào anh, tôi là Dương Bác Văn. Tôi là người mới chuyển vào phòng này."
Người kia vẫn giữ thái độ thản nhiên, giọng nói lười biếng vang lên.
Tả Kỳ Hàm
"Cậu vào nhầm phòng rồi."
Dương Bác Văn nhíu mày, lập tức kiểm tra lại tờ giấy trong tay.
Dương Bác Văn
"Không thể nào, đây là phòng 307 mà."
Tả Kỳ Hàm
"Đúng, nhưng phòng này có người rồi."
Dương Bác Văn cảm giác như có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu lên nhìn kỹ đối phương.
Chàng trai trước mặt cao hơn cậu một chút, dáng người cân đối, mái tóc đen hơi rối nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng xắn tay lên, quần jeans đơn giản nhưng vẫn rất có phong cách. Đặc biệt nhất là đôi mắt một mí sắc bén mang theo chút lạnh lùng, giống như kiểu người không dễ dây vào. Cậu khẽ cau mày.
Dương Bác Văn
"Không thể nào, trường đã xếp tôi vào đây, có giấy thông báo hẳn hoi."
Người kia nhíu mày, cuối cùng cũng chịu đưa tay vào túi lấy ra một tờ giấy tương tự.
Hai người nhìn vào giấy của nhau. Cùng một số phòng, cùng một khu ký túc xá, nhưng chỉ có một căn phòng 307 duy nhất. Không khí rơi vào trầm mặc trong vài giây.
Dương Bác Văn
"Vậy... anh cũng là sinh viên năm nhất sao?"
Tả Kỳ Hàm
"Không. Tôi là sinh viên năm ba."
Dương Bác Văn
"Vậy tại sao anh lại ở phòng này?"
Tả Kỳ Hàm
"Tôi ở đây từ năm nhất đến giờ. Không ngờ lại bị trường sắp xếp thêm người."
Dương Bác Văn
"Vậy có nghĩa là trường phân nhầm phòng sao?"
Tả Kỳ Hàm không trả lời ngay, chỉ hờ hững dựa vào khung cửa nhìn cậu. Một lúc sau, hắn mới nói.
Tả Kỳ Hàm
"Có vẻ vậy. Nhưng bây giờ tôi không định chuyển đi."
Dương Bác Văn
"Anh có ý gì?"
Tả Kỳ Hàm
"Tôi đến trước, đây là phòng của tôi. Nếu có ai phải đi, thì người đó là cậu."
Dương Bác Văn
"Anh nói vậy không thấy vô lý sao? Tôi có giấy thông báo của trường! Hơn nữa, tôi mới là người bị trường điều đến đây, tại sao tôi phải đi?"
Tả Kỳ Hàm nhìn cậu một lúc, rồi cười nhạt.
Tả Kỳ Hàm
"Vậy thì tuỳ cậu. Nhưng đừng mong tôi sẽ nhường nhịn."
Dương Bác Văn nghiến răng, trong lòng thầm gào thét: Tên này thật sự là một kẻ đáng ghét mà!
Cậu kéo vali vào phòng, mặc kệ ánh mắt sắc lạnh của Tả Kỳ Hàm.
Dương Bác Văn
"Dù gì tôi cũng không đi đâu hết. Nếu phải có người chuyển đi thì đó là anh!"
Tả Kỳ Hàm nhếch môi cười nhẹ, không nói gì nữa, chỉ xoay người trở lại giường của mình. Dương Bác Văn nhìn lướt qua căn phòng.
Căn phòng không quá lớn, chỉ có hai giường đơn, một cái bàn học chung, và một tủ quần áo. Một bên đã bày biện đồ đạc gọn gàng, có vẻ như đã được sử dụng từ lâu. Bên còn lại vẫn trống trơn, rõ ràng là chỗ dành cho cậu.
Cậu chậm rãi kéo vali đến giường trống, ngồi xuống hít một hơi thật sâu.
Không sao, chỉ là sống chung với một người xa lạ thôi mà, có gì ghê gớm đâu!
Nhưng chỉ một ngày sau, cậu đã muốn tự vả chính mình.
Bởi vì sống chung với Tả Kỳ Hàm hoàn toàn không dễ chịu như cậu nghĩ!
Comments