[ Hàm Văn / Hằng Nguyên ] Bạn Cùng Phòng
2.ai sợ ai?
Dương Bác Văn vốn tưởng rằng việc sống chung với một người lạ sẽ chỉ có chút bất tiện nhỏ, nhưng sau một ngày, cậu phát hiện ra mình quá ngây thơ. Tả Kỳ Hàm không chỉ là một kẻ kiêu ngạo, mà còn là một tên bạn cùng phòng cực kỳ khó ưa!
Ngay đêm đầu tiên, Dương Bác Văn đã gặp phải vấn đề lớn đầu tiên-nhiệt độ phòng!
Vừa tắm xong bước ra, cậu đã run cầm cập. Lạnh! Lạnh chết mất! Cậu vội vàng chạy đến điều hòa, nhìn thấy nhiệt độ hiển thị 16°C, lập tức nhấn nút tăng lên 24°C. Vừa xoay người, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Tả Kỳ Hàm
"Cậu làm gì đấy?"
Tả Kỳ Hàm khoanh tay đứng dựa vào giường, ánh mắt sắc bén nhìn cậu.
Dương Bác Văn
"Tăng nhiệt độ. Lạnh quá."
Tả Kỳ Hàm
"Lạnh? 16°C là nhiệt độ hoàn hảo rồi."
Dương Bác Văn
"Anh là người máy à? Lạnh như thế mà còn hoàn hảo cái gì?"
Tả Kỳ Hàm
"Cậu yếu ớt quá thôi."
Dương Bác Văn nghiến răng, quyết không nhường.
Dương Bác Văn
"Nhưng tôi không chịu nổi lạnh! Không thể để nhiệt độ cao hơn một chút sao?"
Tả Kỳ Hàm nhướng mày, sau đó chậm rãi đi đến điều hòa, thản nhiên nhấn về 16°C.
Cậu nhìn tên kia một cách giận dữ, sau đó cười khẩy, đợi Tả Kỳ Hàm quay đi rồi lén lút nhấn lại 24°C.
Cứ thế hai người đấu trí đấu lực, mỗi người cầm một cái remote chỉnh nhiệt độ qua lại đến tận nửa đêm.
Cuối cùng, Dương Bác Văn đắp ba cái chăn mà vẫn run cầm cập, còn Tả Kỳ Hàm ngủ ngon lành với một cái chăn mỏng.
Cậu thề, tên này chính là kẻ thù trời sinh của mình!
Hôm sau, Dương Bác Văn còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị một tiếng động lớn đánh thức.
Cậu bật dậy, mơ mơ màng màng nhìn quanh, sau đó nhận ra Tả Kỳ Hàm vừa đá cửa phòng tắm bước ra, tóc ướt rượt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Chưa kịp mở miệng, tên kia đã ném một câu.
Tả Kỳ Hàm
"Tám giờ rồi, không dậy thì muộn học."
Dương Bác Văn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mất mấy giây mới hiểu ra.
Dương Bác Văn
"Hả? Mới tám giờ, tôi có tiết chín giờ mà!"
Tả Kỳ Hàm
"Vậy mà còn ngủ à?"
Dương Bác Văn ngã ngửa xuống giường, kéo chăn che đầu.
Dương Bác Văn
"Anh không phải mẹ tôi, đừng lo chuyện của tôi!"
Tả Kỳ Hàm nhìn cậu một lúc, sau đó lạnh nhạt nói.
Tả Kỳ Hàm
"Không dậy thì lát nữa tôi không nhường phòng tắm."
Một giây sau, Dương Bác Văn bật dậy lao vào phòng tắm nhanh như chớp.
Tưởng rằng những vấn đề trên đã đủ khiến cậu đau đầu, nhưng rồi cậu phát hiện ra một chuyện còn khủng khiếp hơn-Tả Kỳ Hàm là một kẻ vô cùng ồn ào!
Buổi tối, Dương Bác Văn đeo tai nghe, ngồi trên giường đọc sách. Bên kia, Tả Kỳ Hàm ngồi trước bàn, mở laptop, bật nhạc.
Nhạc EDM xập xình vang lên như sàn nhảy.
Dương Bác Văn
"Anh có thể vặn nhỏ lại không?"
Tả Kỳ Hàm không buồn quay lại.
Tả Kỳ Hàm
"Tôi quen nghe nhạc lớn."
Dương Bác Văn
"Nhưng tôi cần yên tĩnh!"
Tả Kỳ Hàm
"Vậy đeo tai nghe đi."
Dương Bác Văn tức giận tháo tai nghe xuống, nhìn Tả Kỳ Hàm với ánh mắt như muốn phun ra lửa. Cuối cùng, cậu quyết định chơi chiêu bẩn. Cậu mở điện thoại, tìm một video về tiếng trẻ con khóc-một âm thanh chói tai nhất trên đời rồi bật loa ngoài.
CÁC BÉ ƠI, CÙNG HÁT NÀO!!!!
Âm thanh trẻ con réo rắt vang lên, đánh bay cả EDM của Tả Kỳ Hàm.
Hắn quay lại nhìn Dương Bác Văn với ánh mắt đầy sát khí. Dương Bác Văn đắc thắng nhướng mày.
Dương Bác Văn
"Giờ thì ai ồn hơn ai?"
Ba giây sau, laptop của Tả Kỳ Hàm bị tắt tiếng, điện thoại của Dương Bác Văn cũng bị tịch thu.
Dương Bác Văn
"Anh không có quyền-"
Tả Kỳ Hàm
"Muốn ra ngoài ngủ không?"
Dương Bác Văn
"... Không."
Ngoài truyện chat ra thì tớ đang tập tành viết tiểu thuyết á, nếu hợp gu các bạn thì có thể ghé đọc ạ, thể loại thanh xuân vườn trường ngọt lịm.
Comments
Chui trong bồn cầu của TĐPT 😇
Khổ quá đập mẹ cái điều hòa đi
2025-05-09
1
moon🐿
trẻ con quá đi 2 nhỏ nàyyy🤣
2025-02-10
4