[Rorasa]Bạn Cùng Bàn Trọng Sinh, Đuổi Ngược Tôi
Giấc Mộng
Trong mơ, cô đã 34 tuổi, tài sản hàng chục tỷ, sự nghiệp rực rỡ. Tuy bao nhiêu năm vẫn độc thân, nhưng cũng chính vì thế mà cô có thể dốc toàn bộ tinh lực vào công việc mà không chút nuối tiếc.
Cho đến cái đêm mưa tầm tã ấy.
Khi ánh đèn pha chói lòa của chiếc xe tải quá tải rạch đôi màn đêm, xuyên qua làn mưa xối xả lao tới. Đến khi Asa nhận ra thì đã không kịp tránh, khoảnh khắc đó gần như đã tuyệt vọng chờ chết.
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người lao tới như gió, dốc hết sức đẩy cô mạnh về phía trước. Trong lúc ngơ ngác quay đầu lại, lần đầu tiên cô nhìn rõ gương mặt của người ấy.
Đó là một người có vẻ ngoài cùng lứa tuổi với cô. Lạ kỳ thay, Asa lại cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
Lễ tang hôm ấy, chính quyền truy tặng Dain danh hiệu dũng cảm cứu người. Bố mẹ cô từ quê vội vã đến nơi, gần như ngất xỉu vì đau đớn tột cùng.
Asa hủy toàn bộ lịch trình công tác, khoác áo tang, mang theo nỗi đau và day dứt sâu sắc, tự mình gánh vác mọi chuyện trong tang lễ, chăm lo từng chút một không chút oán than.
Sau tang lễ, cô đưa bố mẹ ân nhân về khách sạn. Trước mặt họ, cô quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh. Cô trịnh trọng thề rằng từ nay về sau sẽ thay ân nhân phụng dưỡng hai bác như con gái ruột, như một người con dâu tận tụy và hiếu thảo.
Di thể của ân nhân được đưa về quê. Asa cũng đi cùng, và lần đầu tiên kinh ngạc phát hiện người ấy cũng là người cùng quê với cô.
Không chỉ vậy, cái tên mà cô đã biết trong ngày xảy ra tai nạn, Dain, lại khiến cô càng thêm cảm giác kỳ lạ và quen thuộc.
Cứ như thể… đã từng quen biết.
Về đến nhà, mặc kệ lời khuyên ngăn của bố mẹ Dain, Asa vẫn nhất quyết nhận việc dọn dẹp, chăm sóc hai người như con gái, vô cùng tự nhiên hòa mình vào vai trò con dâu.
Sau khi dọn xong phòng khách, phòng ngủ chính, cô bước vào phòng Dain.
Bố mẹ Dain kể rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dain đã không còn sống ở nhà nữa, nên căn phòng này vẫn giữ nguyên mọi dấu vết thời thiếu nữ của Dain.
Asa nhìn quanh, từng tấm poster, từng tấm giấy khen, từng chi tiết nhỏ bé trong căn phòng dường như đều khắc họa lại hình bóng năm xưa của Dain.
Cho đến khi cô vô tình phát hiện dưới tấm kính trên bàn học có ép một tấm ảnh.
Tấm ảnh tốt nghiệp lớp 12a10 trường cấp ba YG.
Cô choáng váng. Đầu ong ong, choáng váng đến mức không thở nổi.
Gần như mất kiểm soát, cô lao mắt tìm kiếm hình ảnh của mình trong bức ảnh.
Quả nhiên, nhìn thấy bản thân năm 18 tuổi, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, rực rỡ như một ngôi sao sáng nhất trong ảnh.
Và đứng ở góc khuất nhất, cúi đầu rụt rè, là một thiếu nữ trầm lặng.
Toàn bộ ký ức dồn dập ùa về như thác lũ.
Tất cả chậm rãi mở ra từng khung hình thời quá khứ đã bị chôn vùi.
Cái cảm giác "quen thuộc" ấy là vì thật sự đã từng quen biết.
Không phải người xa lạ nào dũng cảm hy sinh .
Mà là bạn cùng bàn năm xưa sau hơn mười năm mới gặp lại, lại là lần cuối cùng cứu cô khỏi tử thần.
Cô nhìn tấm ảnh đờ đẫn. Bỗng bật khóc.
Trong ký ức Asa, cô gần như chẳng mấy khi nói chuyện với Dain hồi cấp ba, thậm chí còn không nhớ rõ người ấy từng nói gì với mình.
Vậy mà bây giờ, cô lại nợ Dain một món nợ cả đời không trả nổi.
Cô vẫn còn rất nhiều thời gian .
Để bắt đầu lại, từ đầu, tìm hiểu lại Dain.
Dain từ nhỏ đã có thói quen viết nhật ký. Từng quyển nhật ký được xếp ngay ngắn trên kệ.
Sau khi được sự đồng ý của bố mẹ Dain, Asa bắt đầu đọc.
Từng chi tiết nhỏ nhất, từ món ăn hôm đó cho đến tâm trạng tuổi học trò.
Đều hiện lên sống động trong từng trang viết.
Có lúc Asa bật cười vì những mẩu chuyện ngây ngô, cũng có lúc cô đau lòng khi đọc những đoạn buồn thấm đẫm cảm xúc.
Cô phát hiện ra người bạn cùng bàn ngày ấy thật sự là một người chính trực, dũng cảm, tốt bụng.
Cô dần chìm đắm trong những trang nhật ký ấy. Cảm nhận mọi vui buồn của Dain như chính mình đang sống lại.
Tựa như… hai linh hồn hòa làm một.
Khi đọc đến thời cấp ba, cô bàng hoàng phát hiện, trong nhật ký ấy có cả cô.
Hóa ra, người bạn cùng bàn lặng lẽ ngày ấy từng thầm thích cô.
Chỉ là chưa bao giờ có đủ tự tin để thổ lộ.
Lee Dain(Cô)
Đồ nhát gan...
Lee Dain(Cô)
Nếu… có thể sống lại một lần nữa...
Lee Dain(Cô)
Để tớ được là người theo đuổi cậu.
Đêm đó, nằm trên chiếc giường trong căn phòng Dain, Asa mỉm cười, lặng lẽ tưởng tượng ra khung cảnh ấy.
Trong giấc ngủ, cô lạc vào một vùng đen tối vô biên.
Ở đằng xa, thấp thoáng có bóng người...hình bóng đó giống hệt Dain.
Một cơn đau dữ dội và sự tự trách, dằn vặt trào lên mãnh liệt như sóng thần.
Asa lao về phía trước, vươn tay với lấy người ấy.
Cứ như sắp chạm tới… lại luôn thiếu một chút.
Cô gần như bật khóc vì hoảng hốt và tuyệt vọng.
Không cam lòng. Cô tiếp tục cố vươn tay hết sức.
Enami Asa(Nàng)
Gần rồi… gần lắm rồi!
Cuối cùng, bằng chút sức lực cuối cùng, Asa vươn được tay tới, nắm chặt lấy tay Dain, mười ngón đan xen!
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Asa dụi mắt, lồm cồm ngồi dậy. Phát hiện mình đang ở trong một lớp học, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ.
Mọi thứ lạ lẫm đến mức lại khiến người ta thấy thân thuộc.
Cô chạm phải ánh mắt của bạn cùng bàn.
Asa lập tức nhận ra người ấy.
Khoảnh khắc ấy, viền mắt cô đỏ hoe.
Cảm xúc cuồn cuộn dâng trào, xúc động, vui mừng, chua xót, nhẹ nhõm — tất cả như vỡ òa.
Không để ý tới xung quanh, cô bất ngờ lao qua ôm chặt lấy người ấy.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cả lớp.
Asa nghẹn ngào, run giọng.
Còn Dain, lúc ấy hoàn toàn bối rối.
Lee Dain(Cô)
"Cái gì vậy trời??"
Comments
Kitty Kangg
hàn quắc mới lắp trụ trùng sinh nên cô Asa và cô Rora vô test thử
2025-08-07
0
ᥫᩣ𝘾𝙊₂ ꪆৎ
hay ạ
2025-02-24
0