[Rorasa]Bạn Cùng Bàn Trọng Sinh, Đuổi Ngược Tôi
Gặp lại
Sau bao năm trời, cô lại gặp lại người bạn cùng bàn thời trung học, Asa, trong một tình huống oái oăm như vậy.
Đó là một đêm mưa như trút nước.
Khi hai luồng đèn pha trắng xóa bất ngờ xé toạc màn mưa, lao tới mang theo tiếng gầm thét dữ dội của xe tải, cũng là lúc Asa đang một mình cầm ô bước trên vỉa hè, dáng người thanh thoát mảnh mai, ngay trước đầu xe.
Dain đứng cách đó không xa, chẳng nghĩ gì nhiều, theo bản năng lao tới, dồn hết sức lực đẩy mạnh Asa ra ngoài làn xe!
Khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng đi.
Mọi thứ chuyển động chậm lại như phim quay chậm, cơn mưa như bị đóng băng giữa không trung.
Ánh mắt hai người xuyên qua màn mưa nặng hạt, giao nhau.
Dain kịp thấy rõ gương mặt ấy.
Mái tóc dài đen óng mượt mà, gương mặt tinh xảo đẹp đến ngạt thở, mang theo nét lạnh lùng trưởng thành xen lẫn chút sắc sảo khiến người ta không dám lại gần.
Bờ môi ấy vì sợ hãi mà hé mở, rồi đột nhiên, dường như nhận ra điều gì đó, Asa hoảng loạn trừng lớn mắt, miệng bật ra tiếng hét.
Dain cũng nhận ra đối phương là ai.
Nữ thần học đường nổi danh một thời ở trường YG.
Cũng là người từng ngồi cùng bàn với cô suốt những năm cấp ba.
Lee Dain(Cô)
"Đúng là duyên phận, kỳ diệu khó tin."
Đó là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Dain.
Ngay sau đó, là tiếng phanh xe gào rít, tiếng bánh xe rít lên dữ dội trên mặt đường ướt át, và tiếng hét nghẹn ngào quen thuộc vang lên.
Enami Asa(Nàng)
Đừng mà!!!!
Cơn đau đớn như sóng dữ ập đến. Thế giới của Dain chìm vào bóng tối.
Ý thức cô bắt đầu trôi nổi, mơ hồ lang thang trong hư vô không biết bao lâu.
Cho đến khi dường như có một bóng người từ xa cố lao tới, đưa tay ra cố gắng níu lấy cô.
Cô cũng theo bản năng đưa tay ra nắm lại.
Ngay khoảnh khắc tay họ chạm vào nhau.
Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một lớp học, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, ngoài trời ve kêu râm ran, chim chóc bay lượn giữa bầu trời xanh.
Quạt trần cũ kêu ken két trên đầu, thổi ra những luồng gió nóng hổi mùa hè. Trên bục giảng, giọng giáo viên chủ nhiệm đều đều như nước chảy.
Tất cả đều quá đỗi quen thuộc, đến mức không chân thật.
Dain cuối cùng cũng hiểu được phép màu điên rồ mà số phận ban tặng cho cô.
Cô đang học lớp 12 tại trường YG.
Lee Dain(Cô)
"Mình... đã trọng sinh rồi."
Lee Dain(Cô)
"Có lẽ là do cú lao người cứu Asa?"
Trong lòng Dain đầy xúc động, ngỡ ngàng nhưng cũng tràn trề hy vọng.
Lee Dain(Cô)
"Được sống lại một lần nữa."
Lee Dain(Cô)
"Mình có thể sửa chữa những tiếc nuối từng trải qua."
Lee Dain(Cô)
"Có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn."
Nghĩ đến đó, cô bất giác nhớ tới người đã vô tình khiến mình mất mạng, người bạn cùng bàn năm xưa.
Dain lúc này mới giật mình nhớ ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Cô đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng gần cửa sổ, nhóm 4.
Ngay lúc này, người bên cạnh cũng đang gục đầu trên bàn ngủ say, khuôn mặt bị mái tóc che khuất không rõ.
Một mái tóc đuôi ngựa đơn giản, gọn gàng. Trên người là bộ đồng phục trường YG, áo khoác trắng đỏ mỏng nhẹ, cổ áo buông xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài.
Chiếc quần đáng lẽ phải rộng thùng thình, vậy mà lại bị đôi chân thon dài của cô gái kia làm căng lên chút đỉnh, vô tình khoe ra đường nét quá đỗi gợi cảm.
Đối với một “bà cô” tâm hồn ba mươi mấy tuổi như Dain, mấy cảnh tượng thế này dù nhìn quen cũng chẳng đến mức đỏ mặt, nhưng…
Dain mặt không cảm xúc... đưa tay lau nước miếng.
Liếc thêm lần nữa. Lại nuốt nước bọt.
Lee Dain(Cô)
"Thân hình này... hồi trước mình có thấy rõ vậy đâu ta?"
Kiếp trước, dù ngồi cùng bàn ba năm trời, nhưng vì tính cách Dain hướng nội, học lực cũng bình thường, đối mặt với Asa, cô gần như chẳng dám nói chuyện, càng đừng nói nhìn kỹ hay bắt chuyện.
Thậm chí ba năm ấy, chắc chưa nói quá mười câu.
Vậy mà mười mấy năm sau, gặp lại thì là trong tình huống cứu mạng…
Dain nhìn Asa, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô không hề có ý định "trọng sinh rồi thì phải tán crush cho bằng được", bởi vì...
Lee Dain(Cô)
"Nữ thần Asa không phải người dễ theo đuổi."
Lee Dain(Cô)
"Ba năm trung học, biết bao người từng bại trận trước lớp băng ấy."
Lee Dain(Cô)
"Mình có gì mà nghĩ mình sẽ là ngoại lệ?"
Lee Dain(Cô)
"Nếu không phải Asa nhớ ơn cứu mạng."
Lee Dain(Cô)
"Mà Asa thì đâu có trọng sinh cùng."
Dain thở dài, định ném hết mấy suy nghĩ viển vông kia ra sau đầu.
giáo viên
Dain! Đang mơ mộng cái gì đó?!
Một tiếng quát lớn vang lên.
Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đang trừng mắt nhìn thẳng về phía cô.
Toàn bộ lớp học lập tức quay đầu, ánh mắt đầy tò mò pha chút khoái chí.
Dain chưa kịp nghĩ ra cách xin lỗi, thì...
Người ngồi bên cạnh đã bị tiếng quát kia đánh thức.
Asa chậm rãi chống tay ngồi dậy, xoa đôi mắt còn ngái ngủ, ngước đầu.
Ngay lúc ánh mắt hai người chạm nhau.
Đối diện cô là gương mặt năm ấy của Asa: ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thanh tú, môi anh đào khẽ mở.
So với sau này, vẻ đẹp ấy chưa đủ độ "lạnh lùng chín muồi", nhưng lại mang theo vẻ trong trẻo, thuần khiết khó tả.
Ngay lúc Dain còn đang nhìn...
Asa cũng đồng thời nhìn về phía cô.
Cặp mắt đỏ hoe lên trông thấy.
Chỉ trong tích tắc, đôi mắt ấy ngập tràn nước, long lanh muốn rơi.
Dain chưa kịp phản ứng, trong con mắt kinh hãi của giáo viên và cả lớp học đang ngơ ra.
Asa nhào tới ôm chặt lấy Dain.
Ngay sau đó, tiếng bàn tán, la hét, sững sờ... bùng nổ như chảo dầu sôi.
Mọi người chỉ kịp thấy Asa lúc này đang siết chặt Dain trong lòng, giọng nghẹn ngào run rẩy.
Enami Asa(Nàng)
Tớ… tìm được cậu rồi…
Comments
+🎶_#𝔎𝔞𝔱𝔥𝔢𝔯𝔦𝔫𝔢_+🎧
Ơ đáng lẽ phải vào viện chứ nhỉ? Mà k sao, chị của tôy tay chân lành lặn là đc
2025-05-30
0
+🎶_#𝔎𝔞𝔱𝔥𝔢𝔯𝔦𝔫𝔢_+🎧
Đừng làm lộ liễu quá nha bà=}} mà phải tôy thì miệng trên lẫn miệng dưới rỉ luôn chứ k như này đâu😆
2025-05-30
0
+🎶_#𝔎𝔞𝔱𝔥𝔢𝔯𝔦𝔫𝔢_+🎧
Ôi t chọn đúng try để đọc r😭 Văn phong của tác giả hay quá tr quá đất
2025-05-30
0