[Captain X Negav]Chờ Một Người
Chap 1
Đặng Thành An
Em sẽ quay lại chứ?
Hoàng Đức Duy
Vâng, chờ em nhé.
Anh cười, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán em. Gió chiều se lạnh, mặt trời đang dần lặn sau dãy nhà cao tầng.
Em đi. Một năm, hai năm… Mười năm.
Anh vẫn ở đây, quán nhỏ ven đường, chỗ ngồi cũ, ly cà phê đắng.
NVP
Anh ơi, hôm nay vẫn một ly đen đá không đường à?
Anh gật đầu, mắt dõi ra phía cửa.
Ngoài kia, dòng người vẫn qua lại. Nhưng chẳng có ai quay lại như lời đã hứa.
Một buổi chiều mưa, quán cà phê vẫn vắng khách như mọi khi.
Anh ngồi một mình, đôi tay thon thả chà xát lên cốc cà phê lạnh.
Nhìn ra cửa, bóng dáng anh lại hiện lên trong những ký ức xưa cũ.
Mười năm rồi. Mười năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Chỉ còn lại những lời hứa trong ký ức, nhạt dần theo năm tháng.
Cửa quán bật mở. Một người đàn ông bước vào, khuôn mặt quen thuộc nhưng đã thay đổi nhiều. Anh không kịp đứng dậy, chỉ ngơ ngác nhìn.
Em nhìn anh, rồi như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng lắc đầu
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn đợi à?
Anh không đáp. Chỉ khẽ mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
Em ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, im lặng. Cả quán cà phê như chìm trong một không gian lạ lẫm, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Hoàng Đức Duy
Em biết anh vẫn đợi
em nói khẽ, giọng có chút mệt mỏi, như đã trải qua rất nhiều điều.
Hoàng Đức Duy
Em… không thể quay lại, anh à. Em đã có gia đình. Đã có con.
Anh không ngạc nhiên, dù sự thật này như một nhát dao cắm sâu vào lòng. Anh đã biết, lặng lẽ chấp nhận điều đó, nhưng khi nghe chính em nói ra, cảm giác như mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Đặng Thành An
Anh vẫn đợi, dù có biết em sẽ không quay về. Em đi rồi, nhưng anh chưa bao giờ dám bước tiếp. Anh chỉ muốn giữ mãi ký ức về em.
Anh nói, từng lời như chực vỡ òa.
Em ngồi im, đôi mắt em nhìn anh, ánh nhìn đầy ân hận. Nhưng rồi, em cũng chỉ có thể đứng dậy, bước đi như thế. Không một lời xin lỗi. Không một lời tiếc nuối.
Anh vẫn ngồi đó, giữa quán cà phê vắng lặng, mưa ngoài kia rơi như thể không bao giờ dứt. Anh hiểu rằng, anh không chỉ chờ em quay lại, mà còn chờ một phần của chính mình mà anh đã mất đi từ lâu.
Anh ngồi một mình trong quán cà phê, tay mân mê chiếc ly cà phê nguội. Mười năm rồi, vẫn nơi này, vẫn chiếc bàn cũ, nhưng em đã không còn.
Em từng hứa sẽ quay lại, nhưng không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn duy nhất: “Em yêu anh, nhưng không thể tiếp tục."
Anh đã chờ đợi, kiên trì, tin vào những lời hứa. Nhưng giờ, mọi thứ chỉ còn lại là những ký ức đau đớn.
Em bước vào, mắt nhìn anh, nhưng không nói lời nào. Anh chỉ cười, nỗi đau trong lòng đã quá quen thuộc.
Đặng Thành An
Còn anh… anh cũng sẽ đi.
Em lặng lẽ gật đầu, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa.
Anh ngồi lại, nhìn mưa rơi ngoài kia, cuối cùng hiểu rằng, một khi người ta ra đi, sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Comments
@Gái ₫ẹp nò😼 oi oi
2025-02-08
2
hoang baoo
suy z má😭😞😔
2025-02-07
3