[ Rhycap ] Hai Kiếp Yêu Anh
#3 : Làm Quen Với Thân Phận Mới
Hệ Thống Tiểu Thuyết
[ Đây là Lan Nhi, hầu gái bên cạnh thân chủ này từ nhỏ ]
Hoàng Đức Duy
" Tao nhớ rồi, khỏi cần nhắc "
Tui nhớ mà
Lan Nhi
Hức...tưởng thiếu gia quên tui rồi chứ // lau nước mắt //
Hoàng Đức Duy
Chài ơi!! Chị nín đi, khóc hoài
Hoàng Đức Duy
Tui có làm sao đâu
Lan Nhi
Tại..tại tui lo cho em
Lan Nhi
Lần sau em đừng hành động như vầy nữa nghen
Hoàng Đức Duy
Ừm, sẽ không có lần sau
Hoàng Đức Duy
" Ais, sao mình lại xuyên không vào chỗ quái quỷ như này chứ "
Hoàng Đức Duy
" Đúng là ghét của nào trời trao của đó "
Lan Nhi thấy em cứ thẫn thờ, lên tiếng hỏi.
Lan Nhi
Em còn mệt ở đâu không?
Hoàng Đức Duy
// lắc đầu //
Hoàng Đức Duy
Chị đưa tui ra ngoài đi dạo được không?
Hoàng Đức Duy
Ở trong phòng bí bách quá
Lan Nhi
Được chứ, để tui sửa soạn cho em // đứng dậy //
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu
Hoàng Đức Duy
Mặc cái áo khoác vào là được
Lan Nhi
Áo khoác là cái chi vậy? Tui hông có hiểu
Hoàng Đức Duy
" Chết mẹ.. "
Hoàng Đức Duy
" Thời này gọi áo khoác là gì ta? "
Hệ Thống Tiểu Thuyết
[ Áo choàng lông ]
Hoàng Đức Duy
" Khác mẹ gì nhau? "
Hệ Thống Tiểu Thuyết
[ Ngu thì im ]
Hoàng Đức Duy
" Ô cái đ- "
Lan Nhi
Áo khoác lông là cái chi?
Lan Nhi lặp lại câu hỏi, nét ngây thơ giữ nguyên trên khuôn mặt.
Hoàng Đức Duy
Là áo choàng bằng lông á
Lan Nhi
Cha em vừa sai người thỉnh một tấm hổ bào quý hiếm từ trên tỉnh thành
Lan Nhi
Gấm vóc tầm thường há sánh kịp, phàm kẻ thế gian mấy ai có phúc mà sở hữu được như em đó đa!
Hoàng Đức Duy
" Nhà họ Hoàng trong nguyên tác xưa nay vốn giàu có, nuông chiều thân chủ này "
Hoàng Đức Duy
" Xem ra quả không sai "
Hoàng Đức Duy
Được, chị lấy cho tui đi
Lan Nhi vừa dứt lời liền đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến lấy tấm hổ bào.
Cô cẩn thận khoác lên vai Đức Duy, chỉnh lại từng nếp áo cho ngay ngắn rồi khẽ mỉm cười.
Gió nhẹ lướt qua, tà áo lay động theo từng bước chân, hai người cùng nhau chậm rãi dạo bước nơi hoa viên, giữa trời chiều bảng lảng sắc hoàng hôn.
Đức Duy khẽ đưa mắt nhìn quanh phủ Hoàng, từng mái ngói rêu phong, từng hàng trúc nghiêng mình theo gió.
Tất thảy đều mang dáng vẻ uy nghi nhưng cũng phảng phất nét trầm lặng của thời gian. Ánh chiều tà trải dài trên những bức tường cao, nhuộm lên khung cảnh một sắc vàng ấm áp nhưng tĩnh mịch, như chính nơi này đã từng chứng kiến bao thăng trầm, hưng suy của một gia tộc quyền thế.
Lan Nhi
Thiếu gia này // ngước nhìn em hỏi //
Lan Nhi
Sao em lại ngã xuống hồ?
Lan Nhi
Có phải uất ức chuyện lão gia gả em vào nhà họ Nguyễn hông?
Đức Duy đang ngắm những bông hồng hai bên đường, nghe được câu hỏi của Lan Nhi thì sững người.
Hoàng Đức Duy
À.. // ngập ngừng //
Hoàng Đức Duy
Tui lỡ chân tui té thôi hà
Hoàng Đức Duy
Chuyện qua rồi, không nhắc nữa nha
Hoàng Đức Duy
" Nãy cha của nhân vật này bảo hai ngày nữa là nhà họ Nguyễn qua rước dâu "
Hoàng Đức Duy
" Xem ra.. "
Hoàng Đức Duy
// Nhớ lại chi tiết trong bộ tiểu thuyết //
Lan Nhi
Bông diên vĩ này đẹp quá em ha!
Hoàng Đức Duy
Lan Nhi này // quay sang nhìn cô //
Hoàng Đức Duy
Lát chị đi chuẩn bị cho tui ít tỏi, ớt
Hoàng Đức Duy
Và chút dược liệu.. // nói nhỏ //
Hoàng Đức Duy
Tui đề phòng thôi
Hoàng Đức Duy
Với lại chị qua tiệm may trên tỉnh dặn người ta may cho tui thêm một bộ hỉ phục
Lan Nhi thoáng ngạc nhiên, nhưng thấy thần sắc của Duy nghiêm cẩn, cô không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu cung kính thưa.
Đức Duy khẽ cười, ánh mắt thâm trầm tựa hồ đã đoán trước mọi bề.
Bỗng em nhìn cô, thanh âm chậm rãi nhưng ẩn chứa uy nghiêm.
Hoàng Đức Duy
Việc này chớ để người ngoài hay biết
Hoàng Đức Duy
Nếu có ai dò hỏi, cứ nói rằng tui muốn mang theo chút gia vị để dễ bề ăn uống nơi đất khách
Lan Nhi ngẩn người, rồi vội cúi đầu nhận lệnh.
Từ lúc Đức Duy tỉnh lại, cử chỉ, lời lẽ, thậm chí ánh mắt cũng đổi khác, không còn chút gì là dáng vẻ thuần khiết ngây thơ ngày trước.
Duy khẽ vén một cánh hoa hồng nhung đang nở rộ, ngón tay lướt nhẹ qua cánh hoa mềm mại, đáy mắt lấp lóe ánh sáng khó lường.
____________________________
Hoàng Đức Duy
Má nó chứ // đập gối //
Hoàng Đức Duy
Tưởng xuyên không chỉ có trong phim
Hoàng Đức Duy
Ai ngờ lại có ngoài đời
Hoàng Đức Duy
Lại còn trúng vào mình nữa
Hoàng Đức Duy
Xui không tả nổi
Đức Duy cầm cái gối lăn qua lăn lại, em bực tức vì không thể tin rằng mình đã xuyên không vào bộ tiểu thuyết này.
___________________________
Comments
Rose☆
Hệ thống cỡ này, Đức Duy cỡ nào:)))))
2025-02-16
97
⚡HNgoc🐏
nhỏ nì với bà tg "NHĐN" ngang cơ nhau luôn á
2025-05-04
0
Ngoanxinhyeeu
Tg là hs giỏi văn à
2025-03-18
1