[Hàm Văn/QiWen] Lặng Lẽ Yêu Em
Chút ấm áp giữa ngày đông
Mùa đông đã đến, những cơn gió lạnh lùa qua từng khe cửa, mang theo không khí se lạnh đặc trưng. Học sinh trong trường ai nấy đều khoác lên mình áo ấm, vùi tay vào túi áo để tránh cái rét cắt da.
Cậu đứng tựa lưng vào lan can, thổi hơi vào tay mình để giữ ấm. Cậu quên mang găng tay, bây giờ ngón tay lạnh cóng đến mức đỏ ửng.
Dương Bác Văn
Lạnh quá/lẩm bẩm/
Anh từ xa bước lại, trên người khoác áo đồng phục dày, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như mọi khi. Khi đi ngang qua cậu, anh bất giác dừng lại, ánh mắt thoáng lướt qua đôi tay đang run lên vì lạnh của người kia.
Tả Kỳ Hàm
Không mang găng tay
Dương Bác Văn
Ừm… sáng nay vội quá nên quên mất/cười gượng/
Anh không nói gì, chỉ rút tay ra khỏi túi áo, rồi bất ngờ nắm lấy tay cậu.
Dương Bác Văn
Hả/giật mình, đỏ mặt/
Tả Kỳ Hàm
Ấm hơn chưa/thản nhiên/
Cậu ngây người. Bàn tay của anh rất ấm, trái ngược hoàn toàn với đôi tay lạnh cóng của cậu. Nhiệt độ từ lòng bàn tay ấy lan tỏa, khiến tim cậu bất giác đập nhanh hơn.
Dương Bác Văn
Ừm/lúng túng, nhỏ giọng/
Hai người cứ thế đứng yên một lúc. Một cơn gió mạnh thổi qua, cậu bất giác rụt lại, vô thức siết chặt tay anh hơn.
Dương Bác Văn
Cậu không lạnh à
Câu trả lời đơn giản, nhưng lại khiến lòng cậu dậy sóng. Cậu cúi đầu, lặng lẽ giấu đi nụ cười nhỏ trên môi.
Vì hôm nay có tiết tự học, cậu cùng Trương Dịch Nhiên, Trí Ân Hàm và vài người bạn đến quán cà phê gần trường để ôn bài. Cả nhóm chọn một bàn gần cửa sổ, gọi đồ uống rồi bắt đầu mở sách ra học.
Trí Ân Hàm
Học hành đúng là đau đầu thật đấy
Lý Gia Sâm
Vậy cậu còn thi đấu giỏi làm gì/lườm/
Trí Ân Hàm
Tại trời sinh tôi giỏi mà/cười nham nhở/
Vương Lỗ Kiệt
Đúng là tự luyến/bĩu môi/
Cậu cười khẽ, vừa định nói gì đó thì điện thoại rung lên. Cậu mở ra xem—một tin nhắn từ anh.
Cậu bất giác mỉm cười, nhanh chóng nhắn lại.
Dương Bác Văn
📲Quán cà phê gần trường, cậu cần gì không
Một phút sau, cửa quán vang lên tiếng chuông gió. Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp bóng dáng cao lớn quen thuộc bước vào.
Anh đi thẳng đến bàn của cậu, đặt xuống một chiếc túi giấy nhỏ.
Dương Bác Văn
Hả/ngạc nhiên/
Tả Kỳ Hàm
Lúc sáng thấy cậu không có, tiện đường mua cho cậu
Cậu tròn mắt, nhìn chiếc túi rồi lại nhìn người trước mặt. Tim cậu khẽ rung động.
Dương Bác Văn
Cảm ơn cậu, Tả Kỳ Hàm/cười nhẹ, giọng nhỏ lại/
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi. Nhưng trước khi bước ra khỏi quán, anh dừng lại một giây...
Tả Kỳ Hàm
Đừng quên mang theo/nhẹ giọng nói/
Cậu nhìn theo bóng lưng ấy, lòng chợt thấy thật ấm áp.
Comments