[BH–Spanking] Em Biết Lỗi Rồi, Cô Giáo!
Rắc rối đầu năm
Trương Uyển Oanh
C-Cô...Cô ơi... Em...em không cố ý đâu
Trương Uyển Oanh
Em xin lỗi!
Nội tâm nhỏ gào thét với trời cao. Lần này gây hoạ lớn rồi. Đụng phải ai không đụng, đụng phải người nguy hiểm nhất trường.
Oanh Oanh sợ hãi tột đồ, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuôn ra như mưa.
Tim cô đập nhanh quá, muốn rơi ra ngoài rồi. Không phải vì rung động đâu, cô sợ muốn tè ra quần rồi.
Hàn Nhược Băng
Còn không đứng dậy?
Ánh mắt sắc lạnh của Nhược Băng cứ trừng trừng như thế nhìn vào trực diện làm nhỏ sợ chết khiếp, đơ người ra.
Trương Uyển Oanh
Dạ, em đứng dậy ngay đây ạ
Uyển Oanh đứng dậy cúi gầm mặt. Nàng cũng đứng dậy phủi phủi sao đó chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch. Ánh mắt Nhược Băng rơi xuống phù hiệu của cô, tâm suy nghĩ gì đó sâu sắc.
Trương Uyển Oanh
D-Dạ... Vâng ạ!
Trương Uyển Oanh
Em xin lỗi cô, em không cố ý đâu ạ!
Trương Uyển Oanh
Cô đừng để bụng có được không?
Nói xong nàng đi thẳng một mạch lướt qua cô. Nàng cũng không có thời gian đôi co với Uyển Oanh.
Dù sao cũng chỉ vô tình chứ không cố ý, nhỏ cũng đã xin lỗi rồi thì đành bỏ qua thôi.
Uyển Oanh vừa đắc tội với Nhược Băng thì sợ cứng người. Cơ mà lúc nãy mặt của cô đập vào đâu vậy kìa ~ Mềm mại mịn màng như da em bé.
Nghĩ đến đó thì lòng cô lại bồi hồi không yên. Tuy có đáng sợ nhưng nàng cũng có vẻ ngoài rất ưa nhìn, tiếp xúc như thế cũng làm con nhà người ta điêu đứng mất rồi.
Trương Uyển Oanh
Thôi chết !!!
Trương Uyển Oanh
Quên mất mình đang trễ giờ
Uyển Oanh lấy lại cảm xúc vô tình thất lạc tạm thời chạy thục mạng đến lớp 11B. Kiểu này là chưa biết ai chủ nhiệm lớp năm nay rồi.
Trên phòng giáo viên, Nhược Băng đến bàn tìm thì thấy tờ giấy in đậm chữ "DANH SÁCH LỚP 11B".
Nàng cầm lên tiện tay rút tờ khăn giấy ướt, lau lên ngực quanh xương quai xanh rồi vứt nhanh vào thùng rác.
Kiểu này là chê con gái nhà người ta dơ rồi =_=
Uyển Oanh vừa vào lớp chẳng còn sự lựa chọn cho mình, chỗ nào thiếu thì lắp vào.
Cô cũng là người dễ chịu, ngồi chỗ nào cũng được, ngồi đầu hay cuối, nam hay nữ với cô đều thoải mái.
Uyển Oanh vừa bước vào lớp, chỗ trống bàn thứ ba đối diện với bàn giáo viên đã thu hút ánh nhìn của cô.
Trương Uyển Oanh
Hello Dương nha, tao ngồi đây được không?
Cao Ảnh Dương
Được! Tự nhiên đi, mày cũng còn chỗ nào để ngồi à?
Trương Uyển Oanh
Còn mà, là ở trên kia đóoo
Uyển Oanh cười đùa với Dương ám chỉ mình ngồi lên bàn giáo viên.
Cao Ảnh Dương
Nếu mày dám cướp chỗ của Băng khó tính kia...Haha
Trương Uyển Oanh
Băng? Băng gì cơ? Ý mày là sao?
Cao Ảnh Dương
Ngốc hả? Không biết bà Băng đó làm chủ nhiệm năm nay của lớp chúng ta à?
Uyển Oanh há hốc mồm. Vốn dĩ từ đầu cô không muốn gây ấn tượng xấu đầu năm học với giáo viên chủ nhiệm mới, giờ thì toi đời rồi.
Trương Uyển Oanh
Hồi nãy đi trễ tao gấp quá lỡ đâm phải bả té ra ngã ngửa
Cao Ảnh Dương
Chết mày rồi con
Cầu trời cầu Phật cái người phụ nữ đáng sợ đó sẽ không "đì" mình. Không thì năm học này xem như sóng thần đập vỗ lênh đênh rồiiii.
À mà quên giới thiệu =)))
Cậu Ảnh Dương đây là con nhà họ Cao, đảm nhiệm lớp trưởng năm ngoái, thuộc dạng trai hư học giỏi, mặt mày khôi ngô tuấn tú vạn em theo đó nha
Lúc lựa được chỗ ngồi nhiều bạn nữ đã xin ngồi chung nhưng lại nhận được câu từ chối thẳng thừng đến phủ phàng.
Không hẳn là một câu. Chỉ một chữ thôi... "KHÔNG"
Mấy đứa con gái đang hướng mắt về phía vị hoàng tử bị người khác chiếm mất, ánh mắt vô cùng ghen tị với cô.
Hai người chơi thân với nhau được 7 tháng rồi. Cả hai rất hợp tính nhau. Chỉ dừng ở mức bạn thân thôi, đừng ai suy nghĩ lung tung.
Cao Ảnh Dương
Về rồi kìa, im lặng đi!
Ảnh Dương huýt khuỷu tay cô hất mặt ra phía cửa lớp.
Lúc này Nhược Băng đã về lớp. Uyển Oanh nuốt nhẹ nước bọt xuống cổ họng, cô hận chỗ này không có cái lỗ nào chui xuống.
Trương Uyển Oanh
Liệu tao có bị phạt đòn vì tội đi trễ không?
Cao Ảnh Dương
Chắc là có (◕ᴗ◕)
Cao Ảnh Dương
Kì này phải chia buồn với cái mông mày rồi
Hai đứa thì thầm to nhỏ với nhau. Nội tâm Uyển Oanh dậy sóng mà Ánh Dương nhà ta còn chọc quê.
Comments