"Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân" - PangWave/Nanonchimon
'Darling don't be afraid I have loved you for a thousand years'
Mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rơi, mùa của gió nhẹ và không khí trong lành, là thời điểm mà Pang và Wave bước vào một chặng đường mới trong cuộc đời.
Kỳ thi đại học đã qua, và giờ đây, họ đang trải qua những ngày đầu tiên của cuộc sống đại học đầy hứng khởi.
Trường đại học mà họ vào học không khác gì một thế giới mới, rộng lớn và đầy ắp những cơ hội. Những tòa nhà cao vút, những con đường rộng rãi, và cả những lớp học mới mẻ.
Thế nhưng, giữa bao la những điều mới mẻ ấy, Pang và Wave vẫn tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc giản dị.
Pang
“Mùa thu ở đây đẹp thật đấy.”
Pang nói, ánh mắt anh dừng lại trên những chiếc lá vàng bay lả tả trong gió.
Pang
“Em thấy không, Wave? Mùa thu này không chỉ đẹp, mà còn có cảm giác khác lạ nữa.”
Wave mỉm cười, bước chậm lại khi đi cùng Pang.
Wave
“Anh nói đúng. Nó làm em nhớ đến những buổi chiều ở công viên ngày trước, khi chúng ta cùng ngồi dưới cây và nhìn lá rơi.”
Cả hai đều mỉm cười, như thể họ đang cùng nhau nhớ về những ký ức đẹp của mùa hè, những ngày ôn thi căng thẳng và những buổi đi chơi cuối tuần. Nhưng giờ đây, mùa thu đã đến, và mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng tình cảm mà họ dành cho nhau sẽ không bao giờ thay đổi
Mùa thu trôi qua trong những ngày học tập và những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau. Pang và Wave bắt đầu bước vào một mối quan hệ mới mẻ, đầy hứng khởi.
Mỗi buổi chiều, họ lại cùng nhau đi bộ qua những con đường trong khuôn viên trường, ngắm những chiếc lá vàng rơi và trò chuyện về tương lai.
Có những lúc, họ ngồi bên nhau trong những quán cà phê nhỏ, cùng uống những ly trà nóng và chia sẻ những cảm xúc chưa nói ra.
Và những buổi tối, khi trời trở lạnh, họ cùng nhau học bài dưới ánh đèn bàn, tay đôi khi vô tình chạm vào nhau, khiến tim họ đập nhanh hơn.
Một buổi tối mùa thu, khi cả hai ngồi bên cửa sổ phòng ký túc, nhìn ra ngoài trời mưa nhẹ, Wave nói:
Wave
“Em không nghĩ là mùa thu này lại đặc biệt như vậy. Chúng ta đã có những khoảnh khắc tuyệt vời cùng nhau.”
Pang mỉm cười, nắm chặt tay Wave.
Pang
“Anh cũng vậy. Anh nghĩ mùa thu này sẽ mãi là mùa thu đẹp nhất trong đời anh.”
Mùa thu tiếp tục trôi qua, nhưng những ngày tháng ngọt ngào bên nhau của Pang và Wave không hoàn toàn dễ dàng. Dù tình cảm giữa hai người ngày càng gắn kết, nhưng trong lòng Pang vẫn có những nỗi lo lắng không thể tránh khỏi.
Một buổi chiều, khi lá vàng vẫn còn phủ kín những con đường trong khuôn viên trường, Pang nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ. Tin nhắn ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim anh không khỏi chao đảo:
Người Bạn Cũ
“Chúc mừng em và Wave, nhưng đừng quên rằng anh luôn ở đây nếu em cần. Anh vẫn thích em, Pang.”
Pang đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, cảm thấy trái tim mình như ngừng đập một nhịp. Anh đã lâu không nghĩ về người bạn cũ đó, người mà có tình cảm với anh từ thời học cấp ba.
Nhưng bây giờ, khi nhìn vào tình yêu mới giữa mình và Wave, anh không biết phải giải quyết làm sao.
Tối hôm đó, sau khi học xong, Pang đi dạo một mình trong khuôn viên trường. Ánh đèn vàng của đèn đường chiếu lên những chiếc lá khô rơi trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng cũng cô đơn.
Anh không biết làm thế nào để đối diện với rắc rối của mình, và liệu những lời nói trong tin nhắn có ảnh hưởng đến tình cảm anh dành cho Wave hay không.
Ngày hôm sau, khi gặp lại Wave ở thư viện, Pang cảm thấy nặng nề. Cả hai ngồi cùng nhau như mọi khi, nhưng trái tim Pang như có một khối nặng đang đè lên. Anh không biết phải nói gì, phải bắt đầu từ đâu để giải bày cảm xúc của mình.
Wave nhận thấy sự khác biệt trong thái độ của Pang, anh nhíu mày, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Wave
“Pang, có chuyện gì sao? Anh trông… không được ổn lắm.”
Pang im lặng một lúc, đôi mắt anh nhìn xa xăm qua cửa sổ.
Pang
“Em biết đấy, đôi khi anh cảm thấy rất rối loạn. Anh không biết phải làm sao khi có quá nhiều cảm xúc trong lòng. Và… anh nhận được một tin nhắn hôm qua.”
Wave hơi giật mình, nhưng giữ sự bình tĩnh.
Pang
“Là một người bạn cũ,”
Pang nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có chút ngập ngừng.
Pang
“Cô ấy nói là vẫn thích anh. Và anh…”
Pang nhìn Wave, ánh mắt trống rỗng
Pang
“Anh không biết phải làm sao để giải quyết những rắc rối này nữa.”
Wave nhìn Pang trong giây lát, đôi mắt cậu không giấu được nỗi buồn. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng chợt ùa đến. Cậu im lặng, không biết phải làm gì, không biết phải nói gì cho đúng. Cậu chỉ biết mình cảm thấy một sự tổn thương nhẹ trong lòng.
Wave nói, giọng anh khẽ run.
Wave
“Em hiểu cảm giác của anh. Nhưng anh cũng phải hiểu, nếu anh còn phân vân như vậy, em không thể cứ mãi đợi anh được. Em không muốn mình là một lựa chọn. Em không muốn mình là người phải chờ đợi.”
Wave
"Anh không thể vì tình bạn của anh và cô ấy mà bỏ mặt em..."
Wave
"Không phải anh nói, em là một tình yêu đặc biệt của anh sao..."
Mặt Wave đỏ lên, mắt cậu rưng rưng rồi cuối cùng cậu cũng rơi nước mắt
Cậu đứng phắt dậy, quay đầu và chạy ra khỏi thư viện
Pang nghẹn lời, đau đớn nhìn Wave, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy những lời nói của Wave như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim mình. Anh không hề muốn điều này xảy ra. Anh chỉ muốn được yêu thương, được ở bên Wave, nhưng cảm giác rối bời trong lòng không dễ dàng biến mất.
Những ngày sau đó, cả hai không nói với nhau nhiều nữa. Pang cố gắng giữ một khoảng cách, không dám đối diện với Wave, và Wave cũng không chủ động làm lành. Một không khí lạnh lẽo bao trùm lên mối quan hệ của họ, khiến cả hai không còn tìm được niềm vui trong những buổi học hay những buổi chiều đi bộ cùng nhau.
Dù thế, lòng Pang vẫn không thể nguôi ngoai. Anh nhớ Wave, nhớ những lúc họ ngồi cạnh nhau, cười đùa vô tư. Nhưng mỗi lần anh muốn mở lời, lại cảm thấy như có một rào cản vô hình ngăn cách. Anh không muốn làm tổn thương Wave, nhưng cũng không thể phủ nhận những cảm xúc đã từng tồn tại trong lòng.
Vào một chiều muộn, khi không khí mùa thu trở nên lạnh hơn, Pang nhận được một tin nhắn từ Wave.
Wave
“Pang, em muốn nói chuyện với anh. Hãy gặp nhau vào chiều mai ở công viên, được không?”
Pang nhìn tin nhắn, cảm thấy một chút hy vọng dâng lên trong lòng. Có lẽ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Nhưng anh cũng biết, có thể mọi thứ sẽ không như anh tưởng.
Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở công viên, nơi từng là nơi họ chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào. Wave ngồi dưới một gốc cây, ánh mắt cậu không còn lạnh lùng như trước nữa, mà là sự mềm mỏng và buồn bã.
Wave
“Pang, em không muốn chúng ta cứ im lặng như vậy. Em không muốn mình cứ mãi đứng bên ngoài. Nhưng em cũng không muốn yêu một người mà luôn phân vân.”
Wave nói, giọng cậu khẽ rung lên.
Wave
“Em cần sự chắc chắn, không phải là những cảm xúc mơ hồ.”
Pang nhìn vào mắt Wave, cảm thấy có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Anh hiểu lời Wave nói, và anh biết rằng nếu không thể giải quyết những cảm xúc trong lòng mình, anh sẽ làm tổn thương Wave thêm một lần nữa.
Anh khẽ nắm tay Wave, nhẹ nhàng nói:
Pang
“Wave, anh đã nghĩ rất nhiều về chúng ta,”
Giọng anh có chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Pang
“Anh biết em đã tổn thương, và anh không muốn em phải chịu đựng thêm bất kỳ sự lo lắng nào. Anh xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy mình không chắc chắn. Anh đã hiểu rõ về những cảm xúc của mình.”
Wave nhìn Pang, ánh mắt anh có phần mềm yếu, như thể đang chờ đợi một sự thật từ phía Pang
Wave
“Em chỉ muốn anh rõ ràng. Em không thể tiếp tục yêu một người mà luôn phân vân.”
Pang lấy một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Wave.
Pang
“Anh không phân vân nữa, Wave. Anh yêu em. Và anh muốn em là người duy nhất trong đời anh. Anh đã sai khi không nói ra điều này sớm hơn, nhưng giờ đây anh muốn em biết rõ rằng em là người quan trọng nhất với anh. Và... Anh xin lỗi em rất nhiều.”
Mũi anh trở lên đỏ ửng vì mắt anh cũng rưng rưng
Wave nhìn vào mắt Pang, trái tim cậu dường như thắt lại một chút, nhưng lần này, cậu không cảm thấy tổn thương nữa. Thay vào đó, cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm, như thể mọi khúc mắc trong lòng đã được giải quyết.
Wave
“Pang, anh không cần phải xin lỗi nữa. Em hiểu mà. Em chỉ cần biết rằng, em xứng đáng được yêu thương một cách chắc chắn.”
Wave mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.
Pang nhẹ nhàng nắm tay Wave, lòng anh tràn ngập sự ấm áp.
Pang
“Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé. Anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa.”
Nói xong anh lấy điện thoại ra, nhắn cho người bạn cũ để giải quyết hoàn toàn vấn đề và cắt đứt quan hệ với cô ta
Pang mỉm cười và bước tới gần hơn, khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp.
Pang
"Chúng ta… có thể làm lại từ đầu không?"
Anh hỏi, mắt nhìn thẳng vào Wave, không giấu được sự mong đợi.
Wave
"Có lẽ… sẽ có nhiều thử thách. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau đối mặt, thì không gì là không thể."
Wave tiến lên một bước nữa, đôi tay của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Pang, lướt qua những ngón tay, như một cử chỉ thật nhẹ nhàng, đầy trìu mến.
Họ đứng đó, chỉ cách nhau vài centimet, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác nghẹt thở từ sự gần gũi ấy khiến cả hai không thể cầm lòng.
Lặng im trong giây lát, Wave khẽ nghiêng đầu, môi anh chạm nhẹ vào môi Pang.
Đó không phải là một nụ hôn vội vàng, mà là một nụ hôn sâu, đầy cảm xúc, như thể họ đã tìm thấy nhau sau bao ngày tháng lạc lối.
Nụ hôn ấy kéo dài, không gian xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người, chỉ có họ và cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Khi đôi môi tách ra, không ai nói gì thêm. Họ chỉ đứng đó, tay vẫn nắm chặt, trái tim đập cùng nhịp.
Dưới ánh chiều tà, hai con người ấy đã tìm thấy sự bình yên trong nhau, cảm nhận được rằng tình cảm của họ, dù có lúc khó khăn, nhưng giờ đây là chân thật và không thể chối từ.
Từ ngày đó, mọi thứ giữa Pang và Wave bắt đầu thay đổi. Họ học cách giao tiếp và hiểu nhau nhiều hơn. Những buổi học chung, những buổi đi dạo trong công viên, những lúc ngồi bên nhau trong quán cà phê… Mối quan hệ của họ dần trở nên vững chắc hơn.
Comments
boludin amo a shiro
Đọc phê tới bến
2025-02-24
1