(JsolNicky) Tình Đầu Ngây Ngô
.
Sau khi về nhà, anh cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ. Mọi chuyện ở sân bóng… cái cách Sơn nhìn anh, cái cách hắn ta nói…
Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mình không nên để ý đến mấy lời vô nghĩa đó
Anh mở điện thoại ra, định kiểm tra tin nhắn của An thì bỗng có một thông báo hiện lên
Phong Hào
/nhíu mày/ Ai đây?
Anh gõ lại một tin nhắn đơn giản:
Chưa đầy 10 giây sau, tin nhắn mới xuất hiện
Phong Hào
/chớp mắt/ Lại trò gì nữa đây?
Anh định không trả lời, nhưng ngay sau đó, một tin nhắn khác gửi đến
???
💬: Gợi ý nhé: Tôi đã nói rằng sẽ khiến cậu nghĩ đến tôi
Anh suýt đánh rơi điện thoại
Phong Hào
/bấm nhanh một tin nhắn/
Phong Hào
💬: Cậu lấy số tôi ở đâu?
Thái Sơn
💬: Quan trọng à? Tôi chỉ muốn biết… cậu có đang nghĩ đến tôi không thôi
Phong Hào
💬: Cậu phiền quá
Thái Sơn
💬: Còn hơn là bị cậu lơ đẹp cả buổi chiều
Anh không nhắn lại nữa, nhưng Sơn vẫn tiếp tục gửi tin
Thái Sơn
💬: Đừng nói là đang học bài nhé?
Thái Sơn
💬: Hay đang nghĩ về tôi?
Phong Hào
/khẽ bật cười/ Tên này đúng là tự tin đến phát bực
Sau vài phút, anh nhắn lại:
Nhưng thay vì im lặng, hắn ta lại gửi đến một tin nhắn làm anh chững lại
Thái Sơn
💬: Cậu biết không? Khi nhắn tin với ai đó giữa đêm, người ta thường vô thức bộc lộ suy nghĩ thật của mình
Thái Sơn
💬: Tôi chỉ đang tò mò… liệu cậu có đang như thế không thôi
Anh bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút. Anh không nhắn lại nữa. Nhưng màn hình vẫn sáng lên
Thái Sơn
💬: Ngủ ngon. Đừng mơ thấy tôi đấy
Anh lật điện thoại úp xuống bàn
Phong Hào
Tên này… đúng là phiền phức
Anh lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Sáng hôm sau – Một khởi đầu kỳ lạ
Sáng hôm sau, anh đến trường như mọi ngày. Nhưng ngay khi bước vào cổng, An đã chạy đến, mắt sáng rực
Thành An
Ê ê, tối qua có chuyện gì không?
Phong Hào
/ngơ ngác/ Chuyện gì là chuyện gì?
Thành An
/nhướng mày/ Tối qua Sơn có nhắn tin cho cậu không?
Anh hơi giật mình. Sao An lại biết?
Phong Hào
/bĩnh tĩnh/ Không có
Thành An
/nheo mắt/ Thật không đó? Cậu mà nói dối thì—
Phong Hào
Không có thật mà
Anh lảng tránh, cố bước nhanh vào lớp. Nhưng An vẫn đi sát bên anh, không chịu buông tha
Thành An
Chậc, chẳng hiểu sao tớ cứ có cảm giác cậu với Sơn có gì đó mờ ám
Phong Hào
/thở dài/ Cậu nghĩ nhiều quá rồi
Nhưng đúng lúc đó, anh vừa bước vào lớp thì một chiếc hộp nhỏ trên bàn anh đập ngay vào mắt
Phong Hào
/cau mày/ Cái gì đây?
Thanh Pháp (Kiều)
/từ đâu xuất hiện/ Cái gì vậy?
Anh lắc đầu, mở hộp ra. Bên trong là một chai sữa dâu… và một mảnh giấy nhỏ
“Bổ sung năng lượng. Cả ngày nay đừng có tránh mặt tôi.”
—Sơn.
Anh lập tức gấp mảnh giấy lại. Nhưng An đã nhanh tay giật lấy nó trước khi anh kịp cất đi
An hét lên đầy phấn khích, khiến cả Kiều và Hùng đều quay sang hóng chuyện
Hùng Huỳnh
/há hốc miệng/ Trời ơi, lãng mạn vậy?!
Thanh Pháp (Kiều)
/khoanh tay/ Có vẻ như Sơn đã nghiêm túc rồi đấy
Phong Hào
/đỏ mặt, giật lấy mảnh giấy/ Các cậu bớt làm quá đi
Thành An
/không buông tha/ Ê, uống đi chứ! Công sức người ta mua cho mà!
Anh lườm An một cái, nhưng cuối cùng vẫn mở nắp chai sữa dâu
Vị ngọt nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi
…Không hiểu sao, anh lại mỉm cười một chút.
Anh cố tình tránh mặt Sơn cả buổi sáng, nhưng có vẻ hắn ta không để yên cho anh
Giờ ra chơi, anh vừa bước ra khỏi lớp thì đã thấy hắn ta đứng dựa vào tường, khoanh tay chờ sẵn
anh định quay ngược lại ngay lập tức. Nhưng Sơn đã nhanh tay nắm lấy cổ tay anh
Thái Sơn
Cậu nghĩ mình có thể trốn tôi mãi à?
Phong Hào
/giật tay ra, hạ giọng/ Cậu làm gì vậy?
Thái Sơn
/cười nhẹ/ Tôi đã dặn cậu rồi mà. Đừng có tránh mặt tôi
Phong Hào
/thở dài/ Cậu phiền quá
Thái Sơn
/nhướng mày/ Cậu nói vậy mà sáng nay vẫn uống sữa tôi mua à?
Anh hơi khựng lại. Tên này… quan sát anh kỹ đến vậy sao?
Thấy anh không trả lời, Sơn bỗng nhiên cúi xuống sát hơn. Giọng nói trầm thấp đầy trêu chọc
Thái Sơn
Thừa nhận đi, cậu đang bắt đầu để ý đến tôi rồi
Anh giật mình, tim đập nhanh hơn
Nhưng ngay lúc đó, An và Kiều từ đâu lao đến, khiến anh có cơ hội thoát khỏi tình huống nguy hiểm này
Thành An
BẮT QUẢ TANG! /hét lên/
Thanh Pháp (Kiều)
/khoanh tay, nhướng mày/ Các cậu đang làm gì thế?
Thái Sơn
/nhún vai, tỏ vẻ vô tội/ Chỉ đang nói chuyện thôi
Thành An
/lườm anh/ Thế sao mặt cậu ấy đỏ thế kia?
Phong Hào
/quay đi/ Các cậu bị ảo giác rồi
Nhưng ngay khi anh bước đi, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Sơn vẫn dõi theo anh
Và trong lòng anh, có một cảm giác kỳ lạ…
Có khi nào, anh thật sự bắt đầu để ý đến hắn ta rồi không?
Cuối giờ học, anh vừa thu dọn sách vở vào cặp thì Sơn đã đứng ngay cạnh, vỗ vai anh đầy phấn khích
Thành An
Ê, hôm nay về chung không?
Phong Hào
/gật đầu/ Đợi tớ chút!
Nhưng ngay lúc đó, Kiều từ ngoài cửa chạy vào, hớt hải nói:
Thanh Pháp (Kiều)
Trời mưa rồi!
Anh nhíu mày, nhìn ra cửa sổ. Đúng thật. Bầu trời vừa nãy còn trong xanh, giờ đã chuyển thành một màu xám xịt. Mưa rơi lộp độp trên sân trường, từng hạt nặng trĩu
Thành An
/than thở/ Chết thật, tớ không mang ô
Thanh Pháp (Kiều)
/nhún vai/ Tớ cũng vậy. Chắc phải đợi mưa tạnh thôi
Anh cũng định ngồi lại trong lớp chờ, nhưng chưa kịp nói gì thì một chiếc ô đen bất ngờ xuất hiện trước mặt anh
Phong Hào
/giật mình quay lại/ Sơn..
Hắn ta đứng đó, một tay cầm ô, một tay nhét vào túi quần, nhìn anh đầy bình thản
An ngay lập tức nín thở. Kiều thì há hốc miệng
Hùng – người vừa im lặng nãy giờ – cũng chớp mắt đầy ngạc nhiên
Hùng Huỳnh
Chuyện gì đây? Tự nhiên lãng mạn thế?
Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa
Anh định nói gì đó, nhưng Sơn đã nhanh chóng bước đến gần hơn, cúi xuống thấp để ngang tầm mắt với anh
Thái Sơn
Cậu không định để tôi đứng đây cầm ô mãi đâu nhỉ?
Phong Hào
/bối rối/ Nhưng An-
Thành An
/ho khan/ À… tớ tự lo được! Hai cậu cứ đi trước đi!
Thanh Pháp (Kiều)
/gật đầu lia lịa/ Phải đó, phải đó. Cứ tự nhiên!
Anh lườm bọn họ một cái. Phản bội nhanh thế!
Nhưng cuối cùng, anh cũng đành bước đến đứng cạnh Sơn. Hắn ta nhẹ nhàng nghiêng ô sang phía anh hơn một chút, rồi cả hai cùng bước ra ngoài
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô, xung quanh con đường về nhà tràn ngập hơi nước mát lạnh
Anh và hắn đi song song, nhưng khoảng cách rất gần
Có lẽ do ô không quá lớn, nên mỗi khi anh bước chệch một chút, vai anh lại chạm nhẹ vào cánh tay Sơn
Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút
Phong Hào
/cố gắng phá vỡ sự im lặng/ Cậu lúc nào cũng có ô à?
Thái Sơn
/nhún vai/ Không. Chỉ là hôm nay thấy trời hơi âm u, nên tôi mang theo
Anh gật đầu, không nói gì nữa. Nhưng ngay sau đó, Sơn bỗng nhìn anh, rồi mỉm cười
Thái Sơn
Hoặc cũng có thể… tôi có linh cảm rằng hôm nay sẽ có người cần ô của tôi
Anh khựng lại, ngước lên nhìn hắn ta
Phong Hào
/vội quay đi/ Cậu đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế
Thái Sơn
Cậu hiểu lầm thật à? /khẽ bật cười/
Nhưng tim anh lại đập loạn nhịp mất rồi
Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Đường phố thưa thớt người qua lại
Anh đưa tay hứng vài giọt nước mưa rơi từ mép ô, cảm giác mát lạnh lan trên da
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm anh bất ngờ chao đảo một chút
Ngay lập tức, một cánh tay vững chắc ôm lấy vai tôi, kéo anh lại gần
Khoảng cách giữa tôi và Sơn… chỉ còn vài cm
Anh có thể thấy rõ từng giọt nước mưa còn vương trên tóc hắn ta, có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người đối diện
Phong Hào
/giật mình lùi lại/ Cậu—
Nhưng Sơn không buông anh ra ngay
Hắn ta cúi xuống, giọng trầm hơn hẳn
Thái Sơn
Đi đứng cẩn thận một chút. Tôi không muốn cậu bị ướt
Lần này, anh thật sự không biết phải đáp lại thế nào nữa
Mưa hôm nay, có gì đó rất đặc biệt
Comments
EMBES-NEGAV
Sơn hay An t/g ơi
2025-03-26
2
nnqc🪿🦆
trái tim anh như loạn nhịp là vì em baby 🎶🎤
2025-03-01
0
_shg.Salynie☆_
má ơi cái vibe ô nghiêng này mê vcllll😭😭👉👈
2025-03-11
0