Ván Cờ Gia Tộc [ Rhycap-HieuAn ]
chap 1: Thời chiến và nỗi đau mất chồng
Cái năm mà xác chết chất thành núi ,dưới chân thì còn mấy cái xác đang phân hủy chưa xong, máu nhuộm cả mặt đất chưa khô.
Vì năm đó là giai đoạn cuối của chiến tranh thế giới thứ 2 nên rất khóc liệt đã rất nhiều người ra đi trong năm ấy
Nguyễn Trần Đăng Dương
Cố lên! Ráng hết trận này là được về nhà rồi ( vang vọng )
Chiến sĩ
Anh à tôi chống cự không nổi nữa rồi ( mệt mỏi)
Nguyễn Trần Đăng Dương
CỐ LÊN!!!
Một bóng dáng của một chàng trai vụt qua kéo họ vào nơi an toàn.
Hoàng Đức Duy
Qua đây ( nói nhỏ )
Nguyễn Trần Đăng Dương
MỌI NGƯỜI CHẠY QUA PHÍA KIA
Nhờ chàng trai kia mà mọi người đã được an toàn nên họ rất cảm kích anh
Chiến sĩ
Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm nếu không có cậu chắc sau này tôi không bao giờ được về nhà nữa mất
Hoàng Đức Duy
Không có gì đâu, tôi cảm ơn mấy anh còn không hết hi sinh thân mình vì tổ quốc là chuyện thường tình mà
Nguyễn Trần Đăng Dương
Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm
Nguyễn Trần Đăng Dương
( nhìn đắm đuối )
Có lẽ như cậu Dương đã có chút động lòng với cậu trai này dù chỉ là lần đầu gặp nhưng hình như cậu đã có cảm tình sâu đậm
Và rồi mỗi ngày lại thêm một chút cảm tình với nhau cứ như vậy mà lớn lên từng ngày
Một hôm nọ, Dương chọn một ngày đẹp nhất, chọn mọi thứ một cách tươm tất hoành tráng nhất để cầu hôn Duy
Nguyễn Trần Đăng Dương
Anh không đòi hỏi là em có đẹp, giỏi gian hay thông minh gì anh chỉ mong là em yêu anh thật lòng như là anh yêu em thôi
Nguyễn Trần Đăng Dương
Đời này ngắn lắm nên anh chỉ muốn dành hết những ngày về sau để yêu em
Nguyễn Trần Đăng Dương
Anh mong em sẽ đồng ý
Dương mừng rỡ chạy lại ôm lấy Duy một cách nhẹ nhàng nhất, Duy cũng đáp lại cái ôm ấy một cách do dự có lẽ như Duy biết anh là chiến sĩ sự sống và cái chết của anh rất mong manh nên Duy cũng không biết phải trả lời thế nào có thể Duy đang rất vui mừng nhưng trong cái sự vui mừng đó lại có sự lo lắng mà không ai biết.
gia nô
Cậu ơi có chuyện rồi...
Nguyễn Trần Đăng Dương
Gì chứ được rồi đợi tôi một chút tôi đến liền
Dương nghe tin dữ từ nước nhà nên anh phải ra chiến trường thêm một lần nữa nhưng anh có chút do dự vì sợ sẽ không về được với em nữa
Anh có gửi lại một bức thư và chiếc ngọc bội trên bàn cho em trong đó viết:" Anh xin lỗi vì anh nghe tin nước nhà có chuyện nên anh phải đi trước tuy anh không biết có về được với em hay không nhưng em hãy giữ lấy chiếc ngọc bội này em hãy giữ nó tới khi anh về có nó bên cạnh như là có anh bên cạnh em, em ráng chờ anh về nha yêu em"
Hoàng Đức Duy
( cầm chiếc ngọc bội lên )
Hoàng Đức Duy
Em sẽ đợi anh về dù anh có ra sao đi chăng nữa em vẫn sẽ đợi, em đợi anh đến cuối đời còn được mà
Hoàng Đức Duy
( rưng rưng )
"Chàng đi chẳng hẹn ngày về
Bóng trăng còn đó, lời thề hoang vu"
gia nô
Mợ Duy ơi có tin của cậu Dương rồi mợ ( thở dốc )
Hoàng Đức Duy
Cậu Dương làm sao hả con nói lẹ đi ( lo lắng )
Hoàng Đức Duy
Cậu Dương bị gì
gia nô
Mợ đừng có quá sốc nha
Hoàng Đức Duy
Con nói đi mợ không sao đâu
gia nô
Dạ con nghe người ta nói cậu bị bọn Pháp đánh chết rồi quăng xuống sông rồi mợ ( run sợ )
Hoàng Đức Duy
" Tại sao chứ...tại sao lại ác với anh ấy như vậy chứ "
Hoàng Đức Duy
" Anh hứa sẽ về với em rồi mà hứa sẽ cưới em mà "
Hoàng Đức Duy
( ôm mặt khóc lớn )
Duy bây giờ mà nói thì như cả bầu trời sụp xuống trước mắt em, em ngã xuống như mang theo cả nỗi tuyệt vọng lẫn cả đau thương nước mắt dàng dụa mỗi giọt nước mắt rơi xuống là tim em lại đau đớn như ai đánh vào vậy, đôi mắt em sưng đỏ lên nhưng sâu trong đôi mắt ấy không còn sự hạnh phúc khi mới gặp chàng mà là sự tuyệt vọng như mất đi một thứ quý giá mà không vật nào thay thế được.
Em khoác lên trên người bộ áo dài đỏ đính vài viên hột xoàn đắt tiền lên làm nổi bật lên sự sang trọng của bộ áo dài, trên cổ em là chiếc vòng vàng nhìn ở ngoài vào là biết giá cũng không rẻ trang sức mà em mang cũng đắt giá không kém nhưng sắc mặt em vẫn lạnh tanh như một bức tượng được khắc một cách tinh tế, tỉ mỉ nhất, em biết rằng hôm nay em sẽ phải cưới người mà mình không thương, không quen biết.
Ông quan phủ
Sao hôm nay con lại đến đây để thưa chuyện chi
Hoàng Đức Duy
Tại sao ông biết cậu Dương mất không nói cho tôi biết mà còn lan tin là mai nhà ông sẽ có đám lớn ông định âm mưu chuyện gì
Ông quan phủ
Ta chỉ không muốn làm mất mặt con và cái phủ này thôi chứ chuyện cưới sinh cả cái tỉnh này đều biết rồi
Ông quan phủ
Chắc con biết cậu út nhà này chứ
Ông quan phủ
Nên ta chỉ khuyên con là hãy chuẩn bị tinh thần mà làm dâu cái nhà này đi
Ông quan phủ
À mà ta quên còn phải từ từ làm quen với Chồng của con nữa chứ
Hoàng Đức Duy
Ông đúng là... gian manh xảo trá
Ông quan phủ
Bây đâu tiễn khách
Hoàng Đức Duy
"Ông đúng là con cáo già muốn gả mình cho cậu út nhà đó sao cậu út nổi tiếng là ăn chơi nhất Sài Thành ông ấy chẳng khác nào muốn mình phải đau khổ suốt quãng đời còn lại chứ "
Hoàng Đức Duy
( tức tối bỏ về )
_________________________
Đặng Thành An
Rõ ràng là hai có thể hủy hôn ước được mà sao hai lại chấp nhận chứ
Hoàng Đức Duy
Tại hai không muốn người đời đàm tiếu về cậu Dương họ nói mình hai thôi được rồi
Hoàng Đức Duy
Với lại...hai thương cậu nên hai không muốn cậu buồn
Đặng Thành An
Họ đúng là quá đáng mà cố tình lan tin là có đám cưới chẳng khác nào ép hai chứ
Đặng Thành An
Mà họ mưu mô thiệt chỉ đồn là có đám cưới nhà họ với hai chứ không có nói là cậu Dương
Đặng Thành An
Em lo cho hai quá vì cậu út nhà đó-
Hoàng Đức Duy
Nhưng vì cậu...hai làm được mà
Đặng Thành An
Em chưa từng thấy ai vì tình mà khổ như hai vậy luôn đó
Hoàng Đức Duy
Cái gì cũng có cái duyên cái nợ của nó mà em
Hoàng Đức Duy
Thôi hai dọn đồ đây mai còn về nhà chồng nữa
Đặng Thành An
Haizzz( bất lực )
Sen
Mợ ơi đến giờ lành rồi ạ
t/g
Lần đầu làm truyện mở đầu bằng chap 1216 chữ nha
Comments
Thanh Duy An Nhiên
ủa sao lại xưng chị
2025-03-16
1
Pisu
Chồng cậu em viết tiếp nha
2025-02-19
0
CAT SAD
hay as :))
2025-03-15
1