2. Kẻ đáng chết ở lại, người vô tội nằm xuống

Đêm
Căn nhà im ắng đến nghẹt thở. Tiếng nước nhỏ từng giọt từ bồn rửa vang lên giữa im lặng. Bảo Minh đứng quay lưng vào cửa bếp. Đức Duy bước vào, ánh đèn trắng rọi lên gương mặt không biểu cảm.
Bảo Minh ngồi bệt dưới sàn, tay cầm sợi dây chuyền đẫm máu. Là dây chuyền Ngọc từng đeo – mặt tròn, có chạm chữ cái đầu tên cô: “N”. Nhưng giờ… dây bị đứt, và máu trên mặt dây đã được lau… quá sạch.
Sạch đến mức đáng sợ.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh lau máu… nhưng không lau ký ức của em
Cậu im lặng nghe em trai của mình nói tiếp
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh có biết hôm ấy là lần đầu tiên em định tỏ tình với cô ấy không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Cô ấy chết. Tim bị moi đi. Miệng vẫn mỉm cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh có thấy ai… khi chết lại mỉm cười không?
Giọng Minh nghẹn lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người đó chắc đã yêu sâu đậm đến mức không kịp sợ hãi.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh biết gì về tình yêu chứ? Anh thờ ơ, lạnh nhạt, chưa từng yêu ai—
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải chưa từng
Đức Duy cắt lời, nhỏ nhưng sắc như dao
Minh sững người, quay lại nhìn.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh… anh cũng thích cô ấy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô ấy từng thích anh.
Không khí đóng băng. Minh thở gấp, gương mặt trắng bệch.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh biết điều đó… và vẫn để em yêu cô ấy?
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh biết… và chính anh đã bóp cô ấy chết?
Im lặng. Gương mặt của Duy không thay đổi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô ấy không đáng chết, Minh à.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… cô ấy đến sai lúc.
Bảo Minh vỡ òa, gào lên
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Cô ấy yêu anh! Anh giết cô ấy! Tại sao… tại sao người cô ấy yêu lại là người kết liễu cô ấy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì người cô ấy yêu… không thể để bí mật bị phơi bày.
Một nhịp dừng. Duy bước lại gần Minh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn báo cảnh sát? Cứ làm đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng hãy nhớ cô ấy mỉm cười khi chết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì em không phải người cuối cùng cô ấy nghĩ đến.
Nói xong Duy liền rời đi, để lại Minh với một mớ câu hỏi chẳng có câu trả lời
Cậu nhắm mắt. Một cảnh cũ lướt qua trí nhớ – bóng lưng Đức Duy rời khỏi bãi xe, ngay trước khi Minh quay lại
Khi ấy, Minh không nghĩ gì. Chỉ thấy hơi ngờ ngợ. Nhưng giờ thì…
Cậu bật điện thoại. Bấm số tổng đài. Từng nhịp chuông vang lên như dao rạch vào cổ họng.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Tôi muốn báo án.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Có người giết bạn gái tôi
NVP
NVP
Đầu dây bên kia: Xin cho biết nghi phạm?
Minh ngẩng đầu. Mắt đỏ, tay siết dây chuyền chặt đến bật máu. Một dòng lệ chảy xuống – không rõ là vì Ngọc… hay vì cái tên mà cậu sắp buộc tội.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh tôi. Tên anh ấy là Hoàng Đức Duy
NVP
NVP
Cảnh sát: Được hai ngày nữa hẹn cậu ở tòa án
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh
Được.
Vì sao cậu lại biết người giết là anh trai mình?
Đêm đó, Minh hẹn hò. Cô gái đi cùng nó là người mà nó nói yêu nhất trên đời – Duy không quan tâm. Cậu chỉ chờ thời điểm nó rời xe đi mua nước.
Khi nó biến mất khỏi tầm mắt, Cậu bước tới, mở cửa, chích thuốc mê. Cô ta chỉ kịp khẽ thở một hơi, rồi gục xuống.
Đèn xe mờ. Không ai chứng kiến. Mọi thứ… hoàn hảo.
Duy kéo cô ấy ra ghế sau, chuẩn bị dao mổ, găng tay, và cả túi đá bảo quản tim.
Duy sẽ lấy tim trước khi cảnh sát có thể tìm ra gì. Không ai sẽ nghi ngờ. Vì cậu là bác sĩ. Và vì cậu giỏi.
Nhưng khi Duy cúi xuống, mũi dao còn chưa hạ, cô ấy mở mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Má nó, thuốc quên bảo quản lạnh là như thế à??"
Cái chớp mắt đó… kéo Duy về một thời điểm xa hơn.
Ánh nhìn ấy, cái nhíu mày ấy, giọng nói ấy… Cậu đã thấy, đã nghe – đâu đó trong những buổi chiều ghé qua nhà.
Là… ánh mắt đã từng nhìn mình rất lâu, nhưng Duy chưa từng để tâm.
Nguyễn Bảo Ngọc
Nguyễn Bảo Ngọc
Anh là… anh trai của Minh…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Bảo Ngọc
Nguyễn Bảo Ngọc
Là… anh sao?
Duy đứng chết lặng
Cô ấy không hét. Không cầu cứu. Không vùng vẫy.
Chỉ thở nhẹ một hơi, rồi cười nhạt.
Nguyễn Bảo Ngọc
Nguyễn Bảo Ngọc
Em thích anh.
Nguyễn Bảo Ngọc
Nguyễn Bảo Ngọc
Ngay từ lần đầu tiên khi anh cau mày mắng em ồn ào khi đọc sách
Duy ngập ngùng không biết… phải thốt lên gì.
Một lời tỏ tình… giữa khoảnh khắc sống và chết.
Cô ấy biết. Cô ấy biết Duy sắp giết mình Và cô vẫn chọn nói ra điều đó.
Không nói không rằng Duy nhào vào siết cổ cô ấy. Tay trần. Không dao.
Không phải vì cô ấy đáng chết. Mà vì cô ấy đã nghe thấy quá nhiều. Đã nhìn thấy bộ mặt thật của mình.
Khi hơi thở cuối cùng tắt, cậu bắt đầu mổ.
Lấy tim khi tim không còn đập – không máu văng, không vết cắt bẩn. Vết mổ sạch đến rùng mình – như một ca phẫu thuật không trái tim.
Duy rửa tay. Lau sạch dấu vết. Rời khỏi đó như chưa từng tồn tại.
Cô ấy mỉm cười – nụ cười đẹp đến ám ảnh.
Duy, sau khi ra tay, để lại một sợi dây chuyền của Ngọc trong túi ghế sau – thứ mà Ngọc luôn đeo.
Nhưng nó lại dính vết máu nhỏ, và lạ thay, vết máu đó không lan, chứng tỏ đã lau.
Minh thấy chi tiết đó… và nhớ có lần Duy từng bảo:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Muốn giấu một tội ác hoàn hảo, đừng xóa sạch – hãy để lại thứ không ai hiểu nổi.”
Câu nói + hiện trường “sạch quá mức” = Minh bắt đầu tin rằng chỉ có Duy mới đủ kỹ năng mổ một trái tim như vậy.
________________
"Em ấy là ngưỡi đã chết không tim, còn tôi là người sống nhưng trái tim đã không còn.."
-->
Hot

Comments

Viee nè

Viee nè

chị ngọc! tại sao cap lại gi.ết chỉ /Sob//Sob//Sob/

2025-06-22

0

Pewwww🐣

Pewwww🐣

Ồ...hóa ra là vậy:))

2025-07-02

0

Pewwww🐣

Pewwww🐣

Hơ :)

2025-07-02

0

Toàn bộ
Chapter
1 1. Nụ cười của kẻ không còn tim?
2 2. Kẻ đáng chết ở lại, người vô tội nằm xuống
3 3. Lời Khai Ẩn, Cán Cân Thiên Vị?
4 4. Người Sẽ Ở Lại Khi Mọi Cánh Cửa Dành Khép
5 5. Lớn Lên Trong Lòng Bàn Tay Kẻ Sát Nhân
6 6. Vết Máu Trên Mặt Gương
7 7. Lưỡi Dao Ngược
8 8. Dạ Ký Không Ánh Trăng
9 9. Lưỡi Dao Của Dư Luận
10 10. Vòng Vây Của Công Lý
11 11. Không Ai Trong Chúng Ta Vô Tội
12 12. Kẻ Cầm Dao Không Bao Giờ Ngủ Yên
13 13. Clip Thật, Tội Thật Nhưng Mắt Mù
14 14.Chốt Lại Sổ Máu
15 15. Đây Mới Là Sống
16 16.Kẻ Sống, Người Dọa
17 17. Cạn Phước Lắm Tao Mới Chơi Với Chúng Mày!!
18 18. Tao Cần Được Nghỉ Ngơi!!!
19 19. Lưới Tình?
20 20. Đừng Có Đẩy
21 21. Mệt Rồi Nha!
22 22. Trở Về!
23 23. Bắt Đầu Cuộc Chơi Thật Sự
24 24. Gọi Tên Kẻ Đã Biến Mất
25 25. Con Rối Biết Cười
26 26. Bản Năng
27 27. Giọt Đầu Tiên
28 28. Xàm!
29 29. Giả Ngu Khó Hơn Tỏ Vẻ Thông Minh
30 30. Hai Bây Thôi Chưa??
31 31. Giữa Hai Đứa Ồn Ào
32 32. Kẻ Đứng Sau Một Người
33 33. Ê Nha?
34 34. Tao Không Muốn Đứng Sau Nữa.
35 35. Phía Sau Lưng
36 36. Nhởn nhơ
37 37. Đừng Có Giỡn Với Tao!
38 38. Chiều Ý
Chapter

Updated 38 Episodes

1
1. Nụ cười của kẻ không còn tim?
2
2. Kẻ đáng chết ở lại, người vô tội nằm xuống
3
3. Lời Khai Ẩn, Cán Cân Thiên Vị?
4
4. Người Sẽ Ở Lại Khi Mọi Cánh Cửa Dành Khép
5
5. Lớn Lên Trong Lòng Bàn Tay Kẻ Sát Nhân
6
6. Vết Máu Trên Mặt Gương
7
7. Lưỡi Dao Ngược
8
8. Dạ Ký Không Ánh Trăng
9
9. Lưỡi Dao Của Dư Luận
10
10. Vòng Vây Của Công Lý
11
11. Không Ai Trong Chúng Ta Vô Tội
12
12. Kẻ Cầm Dao Không Bao Giờ Ngủ Yên
13
13. Clip Thật, Tội Thật Nhưng Mắt Mù
14
14.Chốt Lại Sổ Máu
15
15. Đây Mới Là Sống
16
16.Kẻ Sống, Người Dọa
17
17. Cạn Phước Lắm Tao Mới Chơi Với Chúng Mày!!
18
18. Tao Cần Được Nghỉ Ngơi!!!
19
19. Lưới Tình?
20
20. Đừng Có Đẩy
21
21. Mệt Rồi Nha!
22
22. Trở Về!
23
23. Bắt Đầu Cuộc Chơi Thật Sự
24
24. Gọi Tên Kẻ Đã Biến Mất
25
25. Con Rối Biết Cười
26
26. Bản Năng
27
27. Giọt Đầu Tiên
28
28. Xàm!
29
29. Giả Ngu Khó Hơn Tỏ Vẻ Thông Minh
30
30. Hai Bây Thôi Chưa??
31
31. Giữa Hai Đứa Ồn Ào
32
32. Kẻ Đứng Sau Một Người
33
33. Ê Nha?
34
34. Tao Không Muốn Đứng Sau Nữa.
35
35. Phía Sau Lưng
36
36. Nhởn nhơ
37
37. Đừng Có Giỡn Với Tao!
38
38. Chiều Ý

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play