Từ hai thiếu niên mười sáu tuổi gặp nhau trong một tiệm sách cũ, đến hiện tại, khi cả hai đã trưởng thành, có công việc ổn định, họ vẫn bên nhau như một thói quen khó bỏ.
⚡🐑
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi, con về rồi.
Duy vừa bước vào nhà đã nghe giọng mẹ mình cười vui vẻ.
Mẹ Duy
Quang Anh cũng tới à?
Mẹ Duy
Mau vào đây ăn cơm luôn đi con.
Nguyễn Quang Anh
[gật đầu, đặt túi trái cây mang theo xuống bàn]
Nguyễn Quang Anh
Dạ, con chào cô.
Hoàng Đức Duy
[nhìn anh, cười đắc ý]
Hoàng Đức Duy
Xem đi, con trai ruột cũng không được hoan nghênh bằng cậu đâu.
Mẹ Duy
[bật cười]
Mẹ Duy
Thằng nhóc này, mẹ coi Quang Anh như con ruột đấy.
Hoàng Đức Duy
[lè lưỡi, khóe mắt đầy ý cười]
Không chỉ có mẹ Duy, ngay cả ba mẹ Quang Anh cũng rất quý Duy.
Có lần, Quang Anh đưa Duy về nhà ăn tối.
Ba Quang Anh
[nhìn Duy, chậm rãi nói]
Ba Quang Anh
Thằng nhóc này, ba mẹ xem con như con trai trong nhà.
Ba Quang Anh
Sau này có gì cứ nói với bác.
Mẹ anh thì dịu dàng hơn, gắp thức ăn cho Duy, giọng đầy yêu thương.
Mẹ Quang Anh
Ăn nhiều vào nhé.
Duy ngẩng đầu nhìn họ, ánh mắt hơi dao động.
Một lúc sau, cậu cười rạng rỡ, gật đầu.
Tình cảm của họ, theo năm tháng, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
⚡🐑
Nhưng khi trưởng thành, mọi thứ không còn đơn giản như trước.
Công việc khiến họ bận rộn, không còn nhiều thời gian gặp nhau như khi còn đi học.
Duy là người dễ nhõng nhẽo, đôi khi vì những chuyện nhỏ nhặt mà giận dỗi.
Có lần, cậu gọi điện cho Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
📞: Cậu đang làm gì đấy?
Nguyễn Quang Anh
📞: Mình đang xử lý nốt công việc.
Hoàng Đức Duy
[im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng]
Hoàng Đức Duy
📞: Hôm nay là sinh nhật mình…
Nguyễn Quang Anh
[hơi khựng lại]
Nguyễn Quang Anh
[lập tức đứng dậy, vớ lấy chìa khóa xe]
Nguyễn Quang Anh
Cậu ở đâu?
Nguyễn Quang Anh
Mình qua ngay.
Hoàng Đức Duy
[bĩu môi]
Hoàng Đức Duy
Muộn rồi, cậu đừng có lái xe vội.
Nguyễn Quang Anh
Không sao, đợi mình.
Đêm đó, họ ngồi trên sân thượng nhà Duy, ăn một chiếc bánh kem nhỏ, ngắm bầu trời đầy sao.
Hoàng Đức Duy
[cầm nĩa, chọc vào miếng bánh, thì thầm]
Hoàng Đức Duy
Có lúc mình nghĩ, cậu chẳng còn quan tâm mình nữa.
Nguyễn Quang Anh
[thở dài, xoa đầu cậu]
Nguyễn Quang Anh
Ngốc, cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
⚡🐑
Nhưng không phải lúc nào họ cũng dễ dàng hòa giải.
Có lần, Duy giận đến mức bỏ đi cả ngày, không nhắn tin, không trả lời điện thoại.
Đến tối, Quang Anh tìm đến tận nhà cậu, đứng ngoài cửa rất lâu.
Khi cánh cửa mở ra, Duy khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn anh.
Hoàng Đức Duy
Cậu tới làm gì?
Quang Anh im lặng vài giây, sau đó rút từ trong túi ra một hộp sữa dâu.
Nguyễn Quang Anh
Làm lành?
Duy nhìn chằm chằm hộp sữa, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, nhưng giọng điệu không chút mềm lòng.
Hoàng Đức Duy
Hừ, chỉ lần này thôi đấy.
Nguyễn Quang Anh
[cười nhẹ, xoa đầu cậu]
Nguyễn Quang Anh
Ừ, lần này thôi.
Nhưng trong lòng anh biết, cho dù có là bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn sẽ luôn nhường nhịn cậu.
Bởi vì Duy là người duy nhất mà anh không nỡ giận lâu.
⚡🐑
Mười năm bên nhau, có giận hờn, có cãi vã, nhưng chưa bao giờ rời xa.
Họ không cần nói ra, nhưng cả hai đều biết…
Đối phương chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Comments
Hoàng Hương 🐷🍌
Tằng bà hoa nè 🌹
Nhớ giữ lời hứa nha 💚
2025-02-22
1
Pandora
tôi yêu cầu cô ra chap nhanh lên , truyen hayy qá -33
2025-02-22
3
🥕babypyy🐰
voice của RHYDER chạy trong não
2025-02-26
4