[Doogem] Bạn Thân Hay Người Yêu?
Là sao nữa???
Sau vài ngày làm quen với lớp mới, Đăng bắt đầu dần thích nghi với không khí nơi đây. Căn-tin vẫn là nơi anh hay lui tới cùng nhóm bạn mới, mà thực chất là do Hùng rủ thì Đăng đi theo.
Hoàng Đức Duy
Hôm nay ăn gì vậy?
Huỳnh Hoàng Hùng
Có cơm sườn ngon lắm nè. /Hí hửng chỉ về phía quầy đồ ăn/
Đăng đứng bên cạnh, vô thức nhìn cậu lâu hơn mức cần thiết. Hùng nhỏ nhắn, da trắng, lại còn cực kỳ hiền lành. Dáng vẻ hào hứng của Hùng khi nói về đồ ăn khiến Đăng có chút buồn cười nhưng cũng cảm thấy… đáng yêu?
Khoan, cái quái gì thế? Anh lại khen cậu đáng yêu nữa à?? Là sao nữa?
Sau khi cả nhóm lấy thức ăn của mình, mọi người đã ngồi xuống bàn ăn cùng nhau.
Huỳnh Hoàng Hùng
Này, cậu thử miếng sườn này đi! Ngon lắm ý /Đẩy khay thức ăn của mình về phía Đăng/
Đăng có hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối, gắp một miếng ăn thử. Hùng chăm chú nhìn phản ứng của cậu, ánh mắt mong chờ như một đứa trẻ muốn khoe món ăn yêu thích của mình.
Đỗ Hải Đăng
Ừm, ngon thật. /Anh gật đầu, có chút ngại ngùng khi bị nhìn chằm chằm như vậy/
Hùng cười tươi, rồi lại tiếp tục ăn phần của mình. Đăng không biết vì sao, nhưng khoảnh khắc đó khiến lòng cậu có chút ấm áp kỳ lạ. Cậu chưa bao giờ thân thiết với ai một cách tự nhiên thế này, lại còn cảm giác muốn giữ mãi cái bầu không khí này.
Nhưng chỉ là bạn thôi. Bạn cùng bàn, bạn cùng lớp, bạn đi ăn trưa chung. Vậy thôi.
Đăng tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng trái tim lại không hoàn toàn đồng ý.
Sau buổi ăn trưa hôm đó, Đăng dần dần quen thuộc hơn với nhóm bạn mới. Tuy nhiên, so với sự hòa đồng của Dương, Kiều, Duy, Quang Anh, anh vẫn còn có chút dè dặt. Chỉ là, ánh mắt Đăng vẫn luôn vô thức dõi theo một người duy nhất – Hùng.
Cậu bạn thấp hơn mình nửa cái đầu, trắng trẻo, hiền lành, lúc nào cũng mang dáng vẻ ngoan ngoãn mà bất kỳ ai cũng muốn bảo vệ. Nhưng điều khiến Đăng để ý hơn cả là Hùng rất vô tư, kiểu như ai đối tốt với mình thì cậu sẽ đối tốt lại, chẳng suy nghĩ nhiều. Cũng vì vậy mà cậu chẳng hề nhận ra ánh mắt Đăng dành cho mình có phần đặc biệt hơn những người khác.
Trống vào lớp vang lên, cả nhóm nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Đăng và Hùng là bạn cùng bàn, cũng đồng nghĩa với việc cả buổi học anh chỉ cần quay sang là có thể thấy Hùng.
Trong lúc thầy cô giảng bài, Đăng hơi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hùng chăm chú ghi chép, nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ vô cùng. Đăng vô thức bật cười, không hiểu sao chỉ nhìn cảnh này thôi cũng thấy đáng yêu.
Cảm nhận như có ai đang nhìn mình, Hùng quay sang nhìn Đăng thì phát hiện Đăng đang nhìn mình.
Huỳnh Hoàng Hùng
/Quay sang nhìn Đăng/ Cậu nhìn gì thế?
Đỗ Hải Đăng
Không có gì. Chữ cậu đẹp nhỉ?
Huỳnh Hoàng Hùng
/Mỉm cười/ Cậu mà luyện viết nhiều chữ cũng đẹp thôi.
Đăng không nói gì, chỉ mím môi cười. Nếu có thể, anh cũng muốn luyện viết chữ của Hùng lắm, nhưng chắc phải nhờ Hùng cầm tay dạy mới được.
Giờ thể dục, lớp được chia nhóm để tập chạy bền. Đăng dĩ nhiên được xếp chung nhóm với Hùng. Nhưng khác với Hùng chạy rất nhẹ nhàng, Đăng lại khá nhanh, chỉ chạy một lát đã vượt lên trước.
Lúc anh chạy về gần điểm xuất phát thì thấy Hùng đang đứng thở hổn hển. Đăng vội chạy lại
Đỗ Hải Đăng
/Đặt tay lên vai Hùng/ Mệt à?
Huỳnh Hoàng Hùng
/Gật đầu/ Ừ...
Khuôn mặt trắng trẻo của cậu ửng đỏ lên vì vận động mạnh. Đăng bất giác nuốt nước bọt, trong lòng hơi rung động.
Sẵn trên tay anh đang cầm chai nước, cậu đưa tay ra lấy chai nước trên tay Đăng mở ra uống.
Nhìn Hùng uống nước từ chai mình vừa cầm, Đăng hơi ngẩn ra. "Gián tiếp hôn... cái này có được tính như vậy không nhỉ?"
Tim anh bất giác đập nhanh hơn hẳn. Thôi chết rồi... có khi nào anh không chỉ cảm nắng đơn thuần nữa không?
Xunn
Viết xong chap này tớ mới nhận ra...
Xunn
Tớ nên viết tiểu thuyết thay vì truyện chap=))
Xunn
Nhân vật thì ít thoại mà dẫn truyện thì nhiều...
Comments
vk t/g...đùa thui=))
=))
2025-04-28
0
vk t/g...đùa thui=))
mê ảnh rồi!!😊😊
2025-04-28
0
cừu mel
ê nha hay á
2025-04-20
1