[Lai Bâng×Ngọc Quý]Vợ! Em Định Trốn Tới Khi Nào?
2. Ấm Áp(1)
Trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, ánh đèn vàng hắt lên bóng dáng hai người-một chàng trai trẻ và một cậu bé xa lạ vừa được đưa về từ cơn mưa lạnh giá.
Ngọc Quý
/Ngọc Quý đặt ly sữa nóng trước mặt cậu bé, giọng nhẹ nhàng/_Uống đi, em sẽ thấy ấm hơn
Đứa trẻ khẽ ngẩng lên, ánh mắt cảnh giác nhưng cũng có chút do dự. Nó vòng tay ôm chặt chiếc áo khoác của Quý, như thể đó là thứ duy nhất trên đời có thể mang lại chút ấm áp cho mình.
Lai Bâng
/Cậu bé im lặng một lúc lâu mới đáp/_Lai Bâng...Thóng Lai Bâng...
Ngọc Quý
Thóng Lai Bâng à? Tên hay đấy_/ Quý cười nhẹ/_Nhưng sao em lại ở ngoài đường một mình?
Lai Bâng
/Bâng không trả lời ngay. Cậu cúi đầu, hai tay siết chặt mép áo, giọng nói nhỏ như hơi thở/_Em... không có nhà để về
Lời nói đơn giản, nhưng lại nặng nề đến lạ. Quý khựng lại vài giây, rồi khẽ thở dài
Lai Bâng
/Bâng lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên/_Anh không sợ em là người xấu sao?
Ngọc Quý
/Quý bật cười, xoa nhẹ mái tóc ướt sũng của Bâng/_Một nhóc con gầy gò thế này thì có thể làm gì anh chứ?
Bâng cúi mặt, nhưng trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường. Suốt bao năm nay, đây là lần đầu tiên có người dang tay che chở cho cậu, không chút do dự.
Ngọc Quý
Từ giờ, anh sẽ chăm sóc em
Lời nói ấy vang vọng trong lòng Bâng. Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau bao năm, cậu có thể ngủ một giấc thật yên bình
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Comments
dodoro°^°
nhỏ như thế nhưng sau này có thể đè được anh
2025-03-15
1