[Lai Bâng×Ngọc Quý]Vợ! Em Định Trốn Tới Khi Nào?
1. Duyên phận hay định mệnh?
Gia Haan
Tuôi đã comeback 😍
Sài Gòn, một buổi chiều mưa tầm tã...
Ngọc Quý siết chặt quai balo, cố gắng chạy thật nhanh dưới cơn mưa xối xả. Hôm nay cậu vừa kết thúc buổi học đầu tiên tại trường đại học, nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì cậu đã phải đối mặt với cơn mưa bất chợt.
Băng qua con hẻm nhỏ, Quý vô tình nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt. Cậu dừng chân, ngó vào trong và thấy một cậu bé khoảng mười ba tuổi, quần áo rách rưới, đang co ro dưới mái hiên.
Cậu bé ngước lên, ánh mắt cảnh giác nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Mái tóc ướt sũng bết vào trán, đôi môi tái nhợt vì lạnh
Lai Bâng
Anh... có thể cho em mượn một ít tiền không?_/Giọng nói run rẩy, nhỏ đến mức gần như bị mưa nuốt chửng/
Quý im lặng nhìn cậu bé một lúc rồi cởi chiếc áo khoác của mình, quàng lên người đứa nhỏ.
Ngọc Quý
Tiền thì không có nhiều, nhưng nếu em không có nơi nào để đi, anh có thể giúp
Đứa trẻ ngẩn người, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
Có ai trên đời lại đi giúp đỡ một người xa lạ như thế sao?
Quý mỉm cười, một nụ cười hiền lành, dịu dàng nhưng cũng rất kiên định
Ngọc Quý
Đi thôi, nếu em tin anh.
Cậu bé chần chừ giây lát, rồi chậm rãi đặt tay vào bàn tay Quý đang chìa ra
Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, và cũng là khởi đầu cho mọi chuyện sau này...
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Comments