[Lai Bâng×Ngọc Quý]Vợ! Em Định Trốn Tới Khi Nào?
3. Ấm áp(2)
Đêm khuya, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa tí tách bên ngoài cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ, Ngọc Quý ngồi trên ghế, chống cằm nhìn cậu nhóc mới đến.
Bâng đã ngủ. Nhưng không phải một giấc ngủ yên bình. Quý nhận ra bàn tay cậu bé vẫn nắm chặt vạt áo, cơ thể khẽ run dù đã đắp chăn kín. Hàng lông mày nhíu chặt, gương mặt vẫn phảng phất nét lo lắng và bất an.
Ngọc Quý
'Đứa trẻ này... đã trải qua những gì?'
Quý thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy, lấy chiếc áo khoác của mình đắp thêm cho Bâng. Cậu không biết vì sao mình lại đưa một đứa trẻ xa lạ về nhà, cũng không chắc liệu quyết định này có đúng hay không.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bâng trong con hẻm tối hôm nay, Quý đã không thể quay lưng.
_______________________________
Sáng hôm sau, khi Quý đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng đơn giản với bánh mì và sữa, Bâng bất ngờ tỉnh dậy. Cậu nhóc ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ khi nhìn quanh căn phòng lạ lẫm.
Ngọc Quý
/Quý nghe thấy tiếng động, quay lại cười/_Em dậy rồi à? Đói không?
Bâng im lặng một lúc rồi gật nhẹ. Cậu bước xuống giường, nhưng khi vừa chạm chân xuống sàn, cơ thể bỗng khựng lại.
Bâng cắn môi, nhìn xuống bàn chân mình. Cậu vẫn chưa quen với cảm giác được ngủ trên giường êm, đắp chăn ấm
Ngọc Quý
/Quý không hỏi thêm, chỉ đưa cho Bâng một ly sữa nóng/_Ăn sáng đi. Từ giờ, em cứ coi đây là nhà của mình
Bâng cầm lấy ly sữa, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Cảm giác này... thật xa lạ nhưng cũng thật dễ chịu
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Bâng có một nơi để trở về.
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Gia Haan
Ổn không mọi người
Gia Haan
Tuôi thấy xàm với dở quá😭
Gia Haan
Chách chách, Đom đóm, meo meo, ỉ/a c/h/ả/y ỉ/a c/h/ả/y
Gia Haan
Tuôi tính cho Bâng làm Chủ tịch🤬🤬🤬
Comments
Con nian của Khoa
+ 1 hoa cho shop đỡ khóc
2025-02-27
1