Chương 3 Trại Mồ Côi

"Cạch"

Ba giờ mươi lăm phút sáng.

Nó đi rồi, tiếng cười khúc khích cùng với tiếng bước chân của đám trẻ vang vọng trong hành lang đang dần lắng xuống.

Vũ Phong mở mắt, lưng cậu đổ đầy mồ hôi rồi. May hồi nãy cậu đã đi vệ sinh, nếu không giờ này chắc cậu đã són ra quần từ lâu rồi.

Tuy không thể nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng cậu còn có cách xác định nghi vấn trong lòng.

Vũ Phong mở he hé cửa, chồm ra phía sau cửa nhìn. Phía sau cánh cửa là một vũng nước chưa có dấu hiệu bị đạp vào, vẫn còn y nguyên. Cậu nhanh chóng lấy khăn trong nhà vệ sinh lau vũng nước đó đi, rồi quay lại phòng nằm trên chiếu ngủ.

Nhìn sơ qua căn phòng đã vắng vẻ hơn, năm đứa đã bị rinh đi. Ban đầu tính luôn cậu là có hai mươi đứa trẻ, giờ chỉ còn mười lăm đứa. Bọn nó vẫn ngủ say sưa, như chưa biết chuyện gì đã xảy ra và những chuyện này không liên quan đến bọn nó.

Bắt năm đứa trẻ trong vòng mười lăm phút. Nếu Vũ Phong nhớ không lầm, trại mồ côi theo lời hai cô bảo mẫu khi nãy nói thì có tất cả là hai khu A,B. Kgu A đã bị bắt, chỉ còn khu B chưa biết ra làm sao thôi.

Vũ Phong nhắm mắt ngủ, bây giờ cậu buồn ngủ lắm rồi!

Tiếng chuông báo thức vang inh ỏi trong trại mồ côi, những đứa nhóc khác cũng lần lượt tỉnh dậy, tiếng than vãn của bọn trẻ con khắp phòng vì phải dậy sớm.

Vũ Phong thì không nói gì, cậu chỉ làm theo lời chỉ thị của bảo mẫu.

Tại nhà ăn

Cậu quan sát, có rất nhiều đứa trẻ ở bên dãy B cũng chạy sang ăn, có lẽ phòng ăn là của chung cả dãy A, B. Có hơi nghèo đối với cậu.

Vũ Phong đang ngồi ăn sáng, cậu chú ý tới một góc của phòng ăn, nơi chỉ có hai đứa trẻ lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng chỉ nói đôi ba câu. Tuy là trẻ con, nhưng trên mặt hai đứa trẻ ấy lại hiện hữu lên vẻ chững chạc của người lớn, khác hẳn với đám nhóc quậy phá không chịu ăn cơm. Nhưng có điều, dưới mắt hai đứa trẻ ấy có quầng thâm mắt mờ nhạt, có lẽ chỉ mới thức một hoặc hai đêm.

Cậu cầm khay đồ ăn của mình chạy sang bàn khác, ngồi cạnh hai đứa nhóc trưởng thành trước tuổi.

Đứa trẻ có má phúng phính nhìn Vũ Phong, ánh mắt của đứa trẻ ấy như muốn giết chết cậu, loại áp bức kì lạ.

Đứa còn lại thì niềm nở, mỉm cười với Vũ Phong. Giọng non choẹt. "Cậu muốn ngồi đây ăn cùng sao?" Vũ Phong nhìn đứa bắt chuyện với mình, có người bắt chuyện trước, không khí đỡ ngượng ngùng. "Ừm. Tôi là Vũ Phong." Đứa trẻ niềm nở nhìn cậu giới thiệu, sau đó lại nhìn sang đứa đối diện.

"Anh Kiệt." Đứa trẻ ngồi đối diện dường như hiểu ý, tự giới thiệu tên, từ đầu tới cuối Anh Kiệt chỉ chăm chăm ăn cơm, chẳng hề để ý gì đến cuộc đối thoại vô nghĩ của hai người.

"Tôi là Minh Nhật! Rất vui được gặp cậu. Thứ lỗi cho Anh Kiệt nhé, cậu ấy vốn không thích nói chuyện rồi." Minh Nhật vui vẻ trò chuyện với Vũ Phong, nhưng tay cậu ta lại không ngừng gắp ớt chuông trong khay Anh Kiệt sang khay mình.

Vũ Phong mỉm cười, hơi cúi thấp người xuống để ăn. Sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong áo cậu bị lộ ra. Anh Kiệt và Minh Nhật nhìn chằm chằm sợi dây chuyền của Vũ Phong lúc lâu, sau đó Anh Kiệt mới chịu mở miệng nói. "Cậu là ai?"

Vũ Phong thản nhiên đáp lại lời của Anh Kiệt:"Tôi là ai hai người còn không rõ sao?" Vũ Phong quan sát phản ứng của bọn họ.

Cậu đoán rằng chắc hẳn Minh Nhật và Anh Kiệt quen nhau lâu qua những cử chỉ thân mật và hiểu rõ nhau của hai người họ. Chỉ mới vào phó bản được một đêm thôi mà đã thân đến thế sao? Chắc hẳn thân với nhau trước khi vào phó bản rồi.

Vũ Phong cố tình để lộ sợi dây chuyền cho họ thấy, mục đích là để cho họ nhận diện và... thử phản ứng.

[Hung thủ] cũng là NPC trong phó bản, dĩ nhiên một khi giả dạng thành [Người chơi Thám tử], tất nhiên là sẽ phải biết về kí ức của [Người chơi Thám tử].

Nhưng [Hung thủ] cũng chỉ là Hung thủ, [Người chơi Thám tử] cũng chỉ là [Người chơi Thám tử], phân biệt rõ ràng.

Phản ứng này cậu không dám cá chắc liệu bọn họ đã từng gặp qua trường hợp này trong quá khứ chưa, nhưng được tới đâu thì hay tới đó.

Minh Nhật lấy sợi dây chuyền ra để chứng minh thân phận, Anh Kiệt chả thèm lấy nữa, hành động của Minh Nhật quá thừa thãi, hắn biết rõ Vũ Phong cũng đã đoán được cả hai là [Người chơi Thám tử] rồi. Vũ Phong cười nhẹ cho có lệ, sau đó cũng tranh thủ ăn để kịp giờ.

Thời gian không còn dư bao nhiêu, còn phải lo tìm hung thủ trong đám [Người chơi Thám tử] nữa. Vũ Phong nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối mà bản thân có hiện tại.

Đột nhiên một đám bà cô bảo mẫu đi vào, tay cầm mấy lọ thuốc kì lạ. Bà cô cầm đầu bước lên một bước, điềm tĩnh nói:"Các bé ngoan, đã đến giờ uống thuốc rồi, phải ngoan ngoãn uống thuốc để trị bệnh nha!"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play