Hyuk nhìn cậu tiên nhỏ trước mặt, cảm giác cứ như đang mơ. Cậu đẹp một cách lạ kỳ, không giống bất cứ ai anh từng gặp trước đây.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang vụng về quấn lại băng vải trên tay anh, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Đôi cánh trong suốt sau lưng khẽ rung rung mỗi khi cậu di chuyển.
Hyuk hơi nhúc nhích, định cất lời thì—
Oh Hanbin
Ngồi yên!
Cậu lập tức cau mày, bĩu môi như một bé con đang nghiêm túc cảnh cáo.
Hyuk sững lại. Anh không nhịn được, khóe môi hơi cong lên.
Koo bon Hyuk
Được rồi, không nhúc nhích.
Hanbin liếc anh một cái đầy nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp tục băng bó.
Vài giây sau...
Oh Hanbin
Sao lại đi sâu vào rừng làm gì để bị thương vậy?
Koo bon Hyuk
Tôi đi tham quan thôi, nhưng lỡ trượt chân...
Hanbin “hừ” một tiếng, rõ ràng không hài lòng.
Oh Hanbin
Đúng là con người! Chỗ nào nguy hiểm cũng lao vào.
Hyuk bật cười.
Koo bon Hyuk
Vậy cậu thì sao? Không phải cũng ở chỗ nguy hiểm này sao?
Hanbin khựng lại, tròn mắt nhìn anh như thể bị nói trúng tim đen. Một giây sau, cậu nhanh chóng bĩu môi quay đi.
Oh Hanbin
Tôi là tiên rừng mà, đương nhiên tôi ở rừng chứ.
Hyuk chống cằm nhìn cậu, ánh mắt ánh lên tia thích thú.
Koo bon Hyuk
Thật sự là tiên rừng à?
Oh Hanbin
Anh không thấy cánh sao? Hay con người các anh mắt kém hết vậy?
Cậu nghiêng đầu, đôi cánh nhỏ sau lưng vẫy vẫy nhẹ như để chứng minh. Hyuk nhìn chằm chằm.
Ừ thì đúng là có cánh thật. Nhưng... sao nó nhỏ xíu thế?
Hyuk bất giác hỏi:
Koo bon Hyuk
Cánh này bay được không?
Oh Hanbin
...
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Cậu tiên nhỏ chớp mắt vài cái, rồi mặt dần đỏ lên như bị xúc phạm sâu sắc.
Comments