Phong Hào
“Thái Sơn của em.
Hôm nay bác sĩ nói em còn khoảng vài tuần nữa. Nhưng em biết, cơ thể mình không cần ai báo trước. Từng đêm thở gấp, từng sáng thức dậy với máu khô dính nơi khóe môi,nó báo hiệu rõ ràng lắm.
Em không buồn. Vì em đã sống đủ, yêu đủ… nhờ có anh.
Sơn ơi, nếu anh đọc được những dòng này, nghĩa là em không thể tự mình nói lời tạm biệt được nữa rồi.
Em xin lỗi.
Xin lỗi vì không thể cùng anh debut. Không thể đứng cùng anh trên sân khấu đầu tiên. Không thể tiếp tục hát song ca cùng anh bài hát “sinh nhật” năm nào. Cũng xin lỗi vì để anh phải là người ở lại với vết thương sâu nhất.
Em muốn đi nhẹ nhàng. Không tổn thương ai cả. Nhưng yêu anh là điều khiến em ích kỷ nhất. Dù biết mình sắp rời đi, em vẫn muốn ở cạnh anh đến phút cuối. Vẫn muốn nghe anh hát, vẫn muốn ôm anh khi mưa đến.
Anh có thấy không?
Em vẫn luôn dùng danh từ “em” để viết cho anh. Vì em luôn muốn là người nhỏ hơn, yếu mềm hơn, để anh yêu thương.
Lúc anh đến, mang theo chiếc bánh nhỏ và ngọn nến lung linh, em đã muốn bật khóc. Nhưng em không thể. Vì nếu em khóc, anh sẽ biết. Mà nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ đau hơn.
Thái Sơn, cảm ơn vì đã yêu một người như em.
Người có quá nhiều nỗi sợ, nhiều đêm mất ngủ, nhiều phút giây mềm yếu và quá ít thời gian.
Em thương anh,thật nhiều.
Nếu có một đời sau, hoặc một nơi nào đó em vẫn được là gió, là ánh nắng, hay là tiếng nhạc trầm ngân… thì hãy để em bay quanh anh. Để em vẫn dõi theo anh mỗi buổi chiều khi anh ngồi bên cây đàn cũ, vẫn là người đầu tiên được nghe ca khúc mới anh viết, và người cuối cùng anh nhắc tên trong bài hát.
Chiếc nhẫn đó,em đồng ý.
Dù không thể nói. Nhưng nếu linh hồn còn giữ được điều gì, thì là câu trả lời:
Em muốn làm vợ anh.”
Comments