[ĐN Harry Potter] Tránh Cũng Không Thoát
Chương 3
Năm tôi chín tuổi, Lyra và Castor mười một, chính thức bước chân vào Hogwarts
Ngày họ rời đi, dinh thự Blackwood bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Không còn những ánh mắt soi mói mỗi khi tôi lỡ mở miệng, không còn những lời châm chọc ngấm ngầm, không còn những cái nhìn đầy khinh thường khi tôi làm đúng những gì luật lệ yêu cầu
Tôi không nhớ mình đã từng thích họ. Nhưng qua từng năm, tôi nhận ra một điều chắc chắn—tôi thực sự ghét hai người bọn họ
Có lẽ bản thân tôi sẽ ích kỷ khi ghét chính người thân trong gia đình nhỉ?
Nhưng tôi không tìm được lý do nào để thích họ…dù chỉ một chút—
Từ khi còn nhỏ, tôi đã chẳng khác gì một cái bóng mờ nhạt trong gia đình này. Một đứa trẻ không ai để tâm, không ai kỳ vọng. Castor và Lyra thì khác. Họ là niềm tự hào của cha mẹ, là những người sẽ kế thừa gia tộc Blackwood
Nhưng rồi có một điều đã thay đổi tất cả
Tôi được học phép thuật trước bọn họ
Theo truyền thống, con cháu nhà Blackwood sẽ bắt đầu học phép thuật cơ bản từ năm chín tuổi, ngay trước khi nhận thư nhập học từ Hogwarts. Castor và Lyra cũng như vậy. Họ bắt đầu học khi vừa tròn chín tuổi, dưới sự giám sát chặt chẽ của cha mẹ và các gia sư
Nhưng tôi thì không cần đợi đến lúc đó
Nhờ có bà, tôi đã cầm đũa phép khi mới tám tuổi. Trong khi hai người kia vẫn còn loay hoay làm quen với phép thuật cơ bản, tôi đã có thể thực hiện một số bùa chú đơn giản
Một đứa vô dụng như tôi? Một con bé luôn bị xem nhẹ, luôn bị phớt lờ?
Tôi có thể nhìn thấy sự khó chịu trong mắt Lyra và Castor mỗi khi họ nhìn tôi thực hiện một phép thuật nào đó dễ dàng hơn họ. Mỗi lần tôi thành công, tôi có thể cảm nhận được sự ghen ghét của họ lớn dần lên
Họ không nói ra, nhưng tôi biết họ ghét tôi
Cơ mà…nhìn tôi trông giống để tâm không?
Buổi chiều trước ngày họ rời đi, Lyra bước vào thư phòng, nơi tôi đang ngồi đọc sách. Chị ta tựa người vào kệ sách, khoanh tay trước ngực, mái tóc nâu sẫm gợn sóng hoàn hảo như mọi khi
Lyra Vespera Blackwood
Em nghĩ mình giỏi lắm nhỉ?
Selene Andromeda Blackwood
Ừ, và chị đang công khai khiêu khích em?
Lyra Vespera Blackwood
Chị đang nói đến chuyện phép thuật đấy
Lyra Vespera Blackwood
Chỉ vì bà dạy em trước không có nghĩa là em giỏi hơn bọn chị. Khi vào Hogwarts, chị và Castor sẽ được học với những giáo sư giỏi nhất. Khi đó, chúng ta sẽ xem ai thực sự xuất sắc hơn.
Selene Andromeda Blackwood
Chị ghen tị à?
Nụ cười của chị ta cứng lại trong một khoảnh khắc, nhưng rồi nhanh chóng biến mất
Khi chị ta rời đi, tôi mới dừng đọc, khẽ thở ra một hơi
Lyra và Castor có thể ghét tôi bao nhiêu cũng được. Họ có thể ghen tị, có thể khó chịu, có thể muốn vượt qua tôi. Nhưng tôi thì sao?
Tôi không cần phải chạy theo họ.
Tôi chỉ cần bước trên con đường của chính mình
Tin tức Castor và Lyra đều vào Gryffindor lan đến dinh thự Blackwood chỉ sau một đêm
Bữa sáng hôm ấy, cha ngồi yên lặng, tay cầm tờ Tiên Tri Hằng Ngày nhưng rõ ràng không đọc một chữ nào. Mẹ thì khuấy chén trà đã nguội từ lúc nào mà chẳng hề nhận ra. Không ai nói gì về chuyện đó, nhưng tôi có thể thấy sự thất vọng lẩn khuất trong ánh mắt họ
Với những gia tộc khác, chuyện hai đứa con vào Gryffindor có lẽ chẳng phải điều gì to tát. Nhưng với Blackwood—một gia tộc có truyền thống hoặc vào Ravenclaw hoặc Slytherin—thì lại là một chuyện hoàn toàn khác
Blackwood không phải một gia tộc đề cao Gryffindor. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, những phù thủy của dòng họ này đều là những kẻ thông minh, tính toán hoặc tham vọng. Họ không phải những kẻ dại dột tin vào lòng dũng cảm và những hành động thiếu suy nghĩ
Đối với vài người khác mà nói, ví như bà tôi. Bà có thể không nghiêm khắc, không quản thúc về luật lệ
Nhưng bà rất ghét những người xuất thân đến từ Griffindor
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm
Thế mà Castor và Lyra, hai niềm hy vọng lớn nhất của cha mẹ, lại phá vỡ truyền thống
Selene Andromeda Blackwood
//ngồi nhai bánh//
Câu nói bỏ lửng giữa chừng. Mẹ vốn là một phù thủy sắc sảo, biết cách kiểm soát cảm xúc, nhưng lần này bà không giấu được vẻ chán nản
Cha vẫn im lặng, chỉ đặt mạnh tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng tại Hogwarts đêm qua—Castor và Lyra ngồi dưới chiếc Mũ Phân Loại, mong chờ một trong hai cái tên quen thuộc: Slytherin hoặc Ravenclaw. Nhưng rồi Mũ đã dõng dạc gọi lên Gryffindor, phá vỡ mọi kỳ vọng của gia tộc
Có lẽ hai người họ đã hoảng hốt lắm
Có lẽ khi viết thư về nhà, họ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào
Nhưng đó không phải là chuyện của tôi
Tôi rót thêm trà vào chén, chậm rãi nhấp một ngụm. Vậy là hai kẻ tôi ghét nhất đã làm một việc còn tệ hơn cả việc tồn tại—họ làm mất mặt gia tộc
Tôi tự hỏi liệu khi trở về, họ có còn giữ được sự kiêu ngạo như trước không
Tôi hài lòng với việc bọn họ bị như vậy
Ôi thôi nào, ai mà chấp nhận trở thành kẻ bị bắt nạt ngay trong chính căn nhà của mình chứ? Tôi cũng vậy thôi
Thư của Castor và Lyra ngày một thưa dần
Mẹ không còn hỏi đến hai người họ nhiều như trước. Cha cũng chẳng buồn nhắc tới. Những bữa tối trong dinh thự Blackwood trở nên tĩnh lặng hơn, không còn giọng điệu khoe khoang của Castor về những thành tích vượt trội, không còn nụ cười giả lả của Lyra mỗi khi muốn tỏ ra đáng yêu trước mặt cha mẹ
Comments