[Đại Mộng Quy Ly] Các Mẫu Truyện Nhỏ Về Chu Thần - Đồng Chu Cộng Dực [Triệu Viễn Chu×Trác Dực Thần]
Tết Nguyên Đán
Tập Yêu Ty, thành Thiên Đô. Không khí Tết Nguyên Đán rộn ràng khắp nơi. Đèn lồng đỏ treo cao, pháo hoa rực rỡ, và mùi hương trầm thoang thoảng. Trác Dực Thần đang kiểm tra lại danh sách các vụ án còn tồn đọng, trong khi Triệu Viễn Chu đang ngồi bên cạnh, nghịch ngợm với một chiếc đèn lồng nhỏ.
Tại phòng làm việc của Trác Dực Thần
Triệu Viễn Chu
Tiểu Trác đại nhân, Tết đến rồi mà ngươi vẫn còn làm việc sao?
Trác Dực Thần
(Không ngẩng đầu lên) Ta phải hoàn thành công việc trước khi nghỉ Tết.
Triệu Viễn Chu
(Thở dài) Ngươi lúc nào cũng làm việc, không biết hưởng thụ cuộc sống gì cả. Tết là phải vui chơi, ăn uống, đi ngắm pháo hoa chứ.
Trác Dực Thần
(Lạnh lùng) Ngươi rảnh rỗi quá thì đi tìm Anh Lỗi hoặc Bạch Cửu chơi đi.
Triệu Viễn Chu
(Giả vờ giận dỗi) Ngươi lại đuổi ta đi sao? Ngươi có biết ta đã nhớ ngươi đến thế nào không?
Trác Dực Thần
(khẽ đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng) Ngươi đừng ở đó nói nhảm. Ta còn nhiều việc phải làm.
Triệu Viễn Chu thở dài, đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Hắn nhìn ra ngoài, thấy pháo hoa đang rực rỡ trên bầu trời đêm.
Triệu Viễn Chu
(Quay lại, cười) Tiểu Trác, hay là chúng ta đi ngắm pháo hoa đi? Ta nghe nói tối nay có màn pháo hoa đặc biệt đấy. Ta sẽ rủ cả mọi người cùng đi.
Trác Dực Thần
(Do dự) Ta...
Triệu Viễn Chu
(Tiến đến gần, nắm lấy tay Trác Dực Thần) Đi mà, Tiểu Trác. Đi cùng mọi người sẽ vui hơn.
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Y khẽ thở dài, rồi gật đầu.
Trác Dực Thần
Được rồi, chúng ta đi.
Tại quảng trường trung tâm thành Thiên Đô
Cả nhóm 6 người cùng nhau đi dạo qua các gian hàng, ngắm nhìn những món đồ thủ công tinh xảo, thưởng thức những món ăn đường phố thơm ngon. Người dân xung quanh liên tục trầm trồ, ngưỡng mộ đội Tập Yêu Ty. Họ thì thầm với nhau về những chiến công hiển hách.
Và điều mà mọi người không ngờ là người dân cũng rất quan tâm đến mối quan hệ của các thành viên đặc biệt là về Đại Yêu Triệu Viễn Chu và thần nữ Bạch Trạch Văn Tiêu.
Người dân 1
Nhìn kìa, đó là Đại Yêu Chu Yếm và thần nữ Văn Tiêu. Họ đẹp đôi quá!"
Người dân 2
Đúng vậy, họ giống như tiên đồng ngọc nữ vậy.
Triệu Viễn Chu nghe thấy những lời bàn tán, sợ người yêu cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn sang Trác Dực Thần, thấy y vẫn cười nói với Tiểu Cửu không có chút bận tâm về những lời xì xầm, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Hơn thế nữa "Giấc mộng của hàng vạn thiếu nữ Thiên Đô" - Trác Dực Thần bị các cô nương xúm xít lại gần, họ liên tục nhìn Trác Dực Thần và khen ngợi hắn làm Trác Dực Thần cảm thấy khó xử.
Không phải nói Triệu Viễn Chu nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng ghen đến mức muốn bốc hỏa. Hắn tiến đến gần Trác Dực Thần, kéo y thoát khỏi đó.
Trác Dực Thần thầm thở phào
Triệu Viễn Chu
(Cười) Tiểu Trác, ngươi có thấy phiền không khi ai cũng khen ta và Văn Tiêu đẹp đôi? Còn ngươi thì được các cô nương vây quanh.
Trác Dực Thần
Không có, ngươi và Văn Tiêu vốn rất thân thiết, người khác nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Còn vấn đề kia họ không cố ý ngươi đừng ghen tuông vớ vẩn.
Cứng miệng là vậy nhưng thực chất những lời bàn tán ấy y cũng phần nào để tâm. Bên cạnh đó y cũng thấy thú vị khi nhìn Triệu Viễn Chu ghen với các cô nương ái mộ y.
Về phần Triệu Viễn Chu, tuy quá hiểu tính khí cứng đầu của Trác Dực Thần nhưng hắn vẫn không khỏi muộn phiền.
Triệu Viễn Chu
(Nhíu mày) Ta không muốn người khác nghĩ vậy. Ta chỉ muốn họ biết rằng, ta và ngươi mới là một đôi. Còn ngươi thì chỉ là của một mình ta.
Trác Dực Thần
(Đỏ mặt) Ngươi... ngươi đừng nói bậy bạ.
Triệu Viễn Chu không nói gì, hắn chỉ nhìn Trác Dực Thần thầm nghĩ người yêu mình khi đỏ mặt vô cùng đáng yêu. Khi đi qua một gian hàng bán đèn lồng, Triệu Viễn Chu dừng lại, nhìn một chiếc đèn lồng hình hoa đăng.
Triệu Viễn Chu
(Nói nhỏ) Tiểu Trác, hay là chúng ta thả đèn lồng đi? Ta nghe nói thả đèn lồng vào đêm giao thừa sẽ mang lại may mắn.
Trác Dực Thần
(Gật đầu) Được.
Cả nhóm cùng nhau mua đèn lồng, viết lên những điều ước của mình, rồi thả đèn lồng lên bầu trời đêm. Chiếc đèn lồng bay cao, hòa vào hàng ngàn chiếc đèn lồng khác, tạo nên một khung cảnh lung linh và huyền ảo.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, pháo hoa lại rực rỡ trên bầu trời. Triệu Viễn Chu đột nhiên ôm lấy Trác Dực Thần, hôn lên môi y. Trác Dực Thần giật mình, đỏ mặt đến mang tai.
Người dân xung quanh ồ lên, xì xào bàn tán. Bùi Tư Tịnh cũng nắm chặt tay Văn Tiêu, như muốn khẳng định chủ quyền.
Triệu Viễn Chu
(Cười) Bây giờ thì mọi người biết rồi nhé, Tiểu Trác là của ta.
Trác Dực Thần
(Đẩy Triệu Viễn Chu ra) Không biết xấu hổ!
Triệu Viễn Chu
Ta chỉ muốn khẳng định chủ quyền thôi mà, Tiểu Trác. Dù sao thì ta và ngươi cũng là một đôi rồi còn gì.
Trác Dực Thần
(Đỏ mặt, quay đi) Được rồi... ta biết rồi...đừng nói nữa mọi người đang nhìn kìa...
Triệu Viễn Chu
Tiểu Trác ,điều ước của ta với với đèn hoa đăng là có thể mãi ở cùng mọi người, có thể ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi mãi mãi. Trác Dực Thần ta yêu ngươi.
Những lời từ tận đáy lòng này của Triệu Viễn Chu thực sự làm Trác Dực Thần vô cùng cảm động. Khi ấy, không gian như chỉ có 2 người.
Trác Dực Thần
(Ôm lấy Triệu Viễn Chu sờ lên mặt hắn) Điều ước của ta cũng vậy, ta yêu ngươi Triệu Viễn Chu.
Người dân xung quanh nhìn họ, mỉm cười. Họ biết rằng, đội Tập Yêu Ty không chỉ có những chiến công hiển hách, mà còn có những câu chuyện tình yêu đầy thú vị.
Comments