[Văn Trường-Quốc Việt/1409/ĐTVN] Cạm Bẫy Ngọt Ngào
Cạm Bẫy
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Văn Trường đã nhắm vào cậu
Lúc Quốc Việt bước vào sân tập, hắn đang đứng trò chuyện cùng vài đồng đội, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng lại ở một điểm duy nhất—Quốc Việt
Một tân binh quá đỗi thu hút
Không chỉ vì vẻ ngoài quá mức nổi bật, cũng không chỉ vì một hành động gây chú ý nào. Chỉ đơn giản là khí chất của cậu
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt có phần non nớt nhưng không hề ngây thơ, từng giọt mồ hôi lấp lánh trên da khi cậu khởi động, chiếc áo tập rộng thùng thình dính nhẹ vào cơ thể, làm lộ ra những đường nét săn chắc
Văn Trường nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên
Hắn nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Quốc Việt, tràn đầy quyết tâm và háo hức. Một tân binh trẻ, đầy nhiệt huyết, chưa hề biết thế nào là nhượng bộ hay cúi đầu
Loại người này, chỉ cần nắm giữ đúng cách, sẽ rất thú vị
Và Văn Trường chưa từng để vuột mất thứ mình muốn
Hắn nhìn cậu thêm một chút, sau đó quay lại cuộc trò chuyện, nhưng không ai nhận ra, khóe môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đầy ẩn ý
Quốc Việt nhanh chóng chứng minh được năng lực của mình. Những pha xử lý bóng dứt khoát, tốc độ linh hoạt, lối chơi sắc bén nhưng không hề vội vàng
Nhìn thấy một tân binh có thực lực như vậy, người khác có thể sẽ tán thưởng
Nhưng Văn Trường thì không
Hắn chỉ liếm nhẹ môi, ánh mắt thoáng qua tia hứng thú
Một con mồi có cá tính, không dễ dàng bị áp chế?
Vậy thì, trò chơi này càng đáng để thưởng thức
Hắn hạ thấp người, chờ cơ hội
Bóng vừa được chuyền đến chân Quốc Việt, hắn lập tức lao tới
Tốc độ của hắn nhanh đến mức cậu chưa kịp phản ứng, bóng đã bị cướp đi
Chỉ một động tác đơn giản, Văn Trường đã lấy bóng khỏi chân cậu như thể nó vốn dĩ chưa từng thuộc về cậu
Quốc Việt thoáng sững người, sau đó nhanh chóng bật dậy, quyết tâm giành lại
Hắn xoay người, dùng kỹ thuật đi bóng điêu luyện khiến cậu không thể bắt kịp
Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cậu
Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng lại mang theo một loại cảm giác áp đảo không thể chối bỏ
Giọng Văn Trường trầm thấp, lẫn chút trêu chọc
Quốc Việt híp mắt, cảm giác rõ ràng có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng khi hắn áp sát
Văn Trường cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai cậu
Văn Trường
Sao? Không phục?
Cậu giật mình lùi lại một bước
Khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được từng nhịp thở chậm rãi của hắn
Không hiểu sao, một cơn ớn lạnh lan tỏa khắp người, nhưng không phải vì sợ hãi
Mà là một cảm giác không thể diễn tả. Quốc Việt cắn răng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh
Quốc Việt
Anh rảnh quá ha, đội trưởng
Văn Trường nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia thích thú
Văn Trường
Không hẳn. Chỉ là, với em thì có thời gian thôi
Quốc Việt khựng lại. Hắn vừa nói cái gì?
Cậu ngẩng lên, định hỏi lại, nhưng Văn Trường đã quay lưng bỏ đi, như thể vừa rồi chỉ là một câu nói vu vơ
Quốc Việt nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút khó chịu
Nhưng cậu không biết rằng, từ giây phút ấy, Văn Trường đã đặt mắt lên cậu
Và hắn không bao giờ để thứ mình muốn thoát khỏi tay
Sau buổi tập, Quốc Việt đứng uống nước, vô thức nhìn về phía Văn Trường
Hắn đang đứng giữa một nhóm đồng đội, xung quanh có không ít ánh mắt ngưỡng mộ, đặc biệt là từ đám fan nữ đứng ngoài sân
Một cô gái xinh đẹp bước đến, cười dịu dàng
"Anh Trường, mai anh có rảnh không?"
Văn Trường không trả lời ngay, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Quốc Việt trước khi nhàn nhã đáp
Văn Trường
Còn tùy tâm trạng
Cô gái hơi ngượng, nhưng vẫn cười
"Vậy em sẽ chờ tin nhắn của anh"
Quốc Việt bất giác nhíu mày. Hắn có nhiều người theo đuổi như vậy sao?
Nhưng ngay khi cậu định quay đi, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng
Quốc Việt giật mình, suýt sặc nước
Văn Trường đã đứng sát bên cậu từ lúc nào, ánh mắt thẳng thắn nhìn cậu như thể hắn đã thấy rõ tất cả suy nghĩ trong đầu cậu
Quốc Việt lập tức quay đi, không muốn tiếp tục đối diện với hắn. Nhưng Văn Trường không để cậu chạy trốn dễ dàng vậy
Hắn nghiêng người, cúi sát xuống, giọng nói trầm thấp phả nhẹ bên tai
Cậu quay ngoắt sang, trừng mắt nhìn hắn
Quốc Việt
Ai thèm để ý anh?
Văn Trường bật cười, không phản bác, chỉ nhấc tay xoa nhẹ đầu cậu, giống như đang dỗ dành một con thú nhỏ
Quốc Việt khó hiểu. Tốt cái gì chứ?
Nhưng hắn không giải thích, chỉ xoay người rời đi, để lại cậu đứng đó với một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do
Văn Trường đứng tựa lưng vào cửa sổ, điếu thuốc trên tay chỉ cháy một nửa. Hắn rít một hơi thuốc, ngắm ngọn khói lượn lờ tan vào không khí
Ánh đèn đường hắt lên nửa gương mặt hắn, tạo ra một bóng tối mờ ảo, che đi biểu cảm nơi đáy mắt
Vừa cứng đầu, vừa có chút ngây ngô
Quốc Việt có vẻ không nhận ra mình đã lọt vào tầm ngắm của ai. Không biết rằng, ngay từ lúc bước vào sân, cậu đã trở thành tâm điểm chú ý của hắn
Lúc đầu, Văn Trường chỉ đơn thuần thấy thú vị. Nhưng rồi, từng hành động, từng phản ứng nhỏ của cậu lại khiến hắn không thể dời mắt
Như một kẻ săn mồi bị kích thích bởi con mồi phản kháng
Hắn không thích sự ngoan ngoãn
Thích cái cách mà ánh mắt Quốc Việt ánh lên tia không phục mỗi khi bị hắn áp chế
Thích cái cách cậu cắn môi, tức tối nhưng không thể làm gì khi hắn trêu chọc
Và điều khiến hắn thích thú nhất…
Là biết rõ, dù cậu có vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào tay hắn
Văn Trường nhếch môi, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi rời khỏi cửa sổ
Chỉ cần đẩy nhẹ một chút, cậu sẽ tự mình bước vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn, một cái bẫy hoàn hảo
Văn Trường ngả người xuống giường, một tay đặt trên trán, khóe môi kéo lên một nụ cười nhàn nhạt
Bây giờ mới thực sự bắt đầu
Hòi Phưn
Thấy sao, hay khum ạ:))
Comments
Nguyễn Zy
hay z sốp iu oiiii
2025-03-15
2
Khánh An
quá cuốn ;))
2025-03-15
2
Nhỏ này mee Bình Bo vcl😘😘
Iuuu sốp ạ🫶🫶
2025-03-14
3