Quang Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng tia thích thú trước biểu cảm kinh hãi của cậu
Nguyễn Quang Anh
Khế ước đã được hoàn tất ngay khoảnh khắc ngươi đọc lên những câu chú đó
Hoàng Đức Duy
Nhưng ta đâu có kí khế ước gì với ngươi!
Nguyễn Quang Anh
//bật cười//
Nguyễn Quang Anh
Ai nói cần chữ kí?
Nguyễn Quang Anh
//giơ tay lên//
Nguyễn Quang Anh
Nhìn đi
Lúc này, Đức Duy mới giật mình khi nhận ra cổ tay mình đã xuất hiện một ấn kí từ khi nào. Nó có màu đen, thoạt nhìn qua thì giống một hình xăm, nhưng lại phát ra thứ ánh sáng yếu ớt
Hình dạng của nó cũng kì lạ không kém, bao gồm một vòng tròn với nhiều lớp, mỗi lớp là một hàng những kí tự mà cậu chưa từng thấy bao giờ
Nguyễn Quang Anh
Dấu ấn này chứng minh rằng khế ước đã được thiết lập
Hoàng Đức Duy
Nhưng ta đâu có đồng ý
Nguyễn Quang Anh
Khế ước không quan tâm ngươi có đồng ý hay không
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt//
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ, giữa chúng ta đã có một mối liên kết
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không thể trốn khỏi ta nữa đâu, Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rùng mình//
Hoàng Đức Duy
Làm sao ngươi biết tên ta?
Nguyễn Quang Anh
Khi một con người tạo khế ước với một thực thể như ta, tên của họ sẽ được khắc sâu vào ý thức của ta
Hoàng Đức Duy
Thực thể? Ý ngươi là gì?
Quang Anh im lặng một lúc, đôi mắt đỏ rực như xoáy sâu vào tâm trí cậu
Rồi hắn khẽ thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lại như đâm xuyên qua lớp màng nhĩ mỏng tanh của cậu:
Nguyễn Quang Anh
Ta không phải con người
Không khí trong phòng chợt như đông cứng lại
Hoàng Đức Duy
Vậy...ngươi là thứ gì?
Quang Anh mỉm cười, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một sự nguy hiểm chết người
Nguyễn Quang Anh
Ta là Kẻ Canh Giữ Bóng Tối
Nguyễn Quang Anh
Là thứ tồn tại giữa ranh giới của sự sống và cái chết
Nguyễn Quang Anh
Và giờ, ngươi đã vô tình trở thành một phần của thế giới này rồi
Hoàng Đức Duy
//siết chặt nắm tay//
Trái tim cậu đập loạn trong lồng ngực
Chỉ vô tình đọc một câu chú như đùa trong một cuốn sách vô danh. Vậy mà giờ đây, cậu lại bị ràng buộc với một thực thể bí ẩn mà chính cậu còn chưa biết gì về nó
Từ giây phút này, cuộc sống bình thường quẩn quanh với đống sách vở dày cộp nhưng cũng là niềm yêu thích của cậu...đã gần như sụp đổ hoàn toàn
Hoàng Đức Duy
//lùi lại một bước, cố trấn tĩnh trước những gì mình vừa nghe//
Hoàng Đức Duy
*Kẻ Canh Giữ Bóng Tối?*
Hoàng Đức Duy
*Khế ước?*
Mọi thứ quá phi lý, quá điên rồ để Đức Duy có thể tiếp nhận hết trong một lần
Nhưng ấn kí đen tuyền như một lời tuyên thệ trên cổ tay cậu vẫn đang ở đó, tia sáng sẫm màu le lói hắt lên như đang giễu cợt chính sự nghi ngờ của Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rốt cuộc khế ước này có ý nghĩa gì?
Hoàng Đức Duy
Ta phải làm gì? Phải trả giá ra sao?
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt, khoanh tay trước ngực//
Nguyễn Quang Anh
Thật thú vị
Hoàng Đức Duy
//hít một hơi sâu//
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ muốn biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thôi
Nguyễn Quang Anh
Khế ước này là một sự ràng buộc
Nguyễn Quang Anh
Một khi đã được thiết lập, nó chỉ kết thúc khi một trong hai chúng ta chết đi
Hoàng Đức Duy
Chết...? //sững sờ//
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Một khi con người triệu hồi thực thể như ta, họ buộc phải trở thành Người Dẫn Đường
Hoàng Đức Duy
Người Dẫn Đường?
Nguyễn Quang Anh
Một con người có nhiệm vụ cân bằng năng lượng của ta
Nguyễn Quang Anh
Nếu ta mất kiểm soát, ngươi sẽ là kẻ duy nhất có thể ngăn chặn ta
Nguyễn Quang Anh
Nếu ta bị tổn thương, ngươi sẽ chịu một phần đau đớn thay ta
Nghe đến đây, Đức Duy cảm giác như có một tầng sương vừa khẽ lẻn qua cửa thư viện, len lỏi vào lớp áo mỏng manh của mình, lạnh toát
Hoàng Đức Duy
Nhưng làm sao ta biết được khi nào ngươi mất kiểm soát?
Quang Anh nheo mắt, ánh đỏ trong đồng tử hắn thoáng chốc lóe lên một tia bí ẩn
Nguyễn Quang Anh
Ngươi sẽ cảm nhận được
Hoàng Đức Duy
Cảm nhận kiểu gì?
Nguyễn Quang Anh
Bằng liên kết giữa chúng ta
Nói rồi, hắn chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay cậu - nơi dấu ấn vẫn đang hằn rõ, ánh lên sắc đen tuyền, mị hoặc, tựa như được sinh ra từ tầng sâu nhất của kí ức
Đức Duy đang chưa kịp phản ứng gì, bỗng một cơn đau nhói xuất hiện bất chợt như cơn mưa rào mùa hạ, chạy dọc từ cánh tay lên đến toàn bộ cơ thể
Hoàng Đức Duy
//hít mạnh, đôi mắt mở lớn//
Một một dòng kí ức xa lạ bất chợt tràn vào tâm trí
Một bóng hình cô độc đứng giữa biển máu
Ánh sáng bị nuốt chửng, chỉ còn bóng tối vô tận
Một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng ngập tràn đau đớn:
"Đừng rời bỏ ta"
Hoàng Đức Duy
Hả? //mơ màng//
Khi cơn đau biến mất, Đức Duy giật mạnh tay lại, thở hổn hển, mắt trợn trừng nhìn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Cái quái gì thế? Vừa rồi là gì?
Hắn nhìn cậu chằm chằm, như đang đánh giá một miếng mồi, rồi chậm rãi cười khẽ, mang đầy ẩn ý sâu thẳm
Nguyễn Quang Anh
Đó là một phần của kí ức trong khế ước
Hoàng Đức Duy
Kí ức của ai?
Nguyễn Quang Anh
Của ta
Hắn ngập ngừng như do dự điều gì đó, nhưng rồi cũng trầm giọng, nói tiếp:
Nguyễn Quang Anh
...Hoặc có thể là của chúng ta
Hoàng Đức Duy
Ngươi nói vậy là có ý gì?
Quang Anh không trả lời câu hỏi của cậu. Hắn lùi lại, tấm lưng rắn chắc dựa vào kệ sách phía sau
Nguyễn Quang Anh
//thở dài//
Nguyễn Quang Anh
Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ rằng nếu ta đau, ngươi cũng sẽ đau
Nguyễn Quang Anh
Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết
Hoàng Đức Duy
//sững người//
Nguyễn Quang Anh
Nói cách khác...
Nguyễn Quang Anh
Ngươi chính là sợi xích trói buộc ta vào thế giới này
Comments