Đức Duy chần chừ một giây, nhưng rồi cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quang Anh. Cảm giác như...cầm vào một cái xác
Ngay khi hai bàn tay chạm vào nhau, một luồng năng lượng đen bùng lên bao trùm cả hai
Đức Duy cảm thấy như bị kéo ra khỏi thực tại, không gian xung quanh vỡ vụn, xoáy tròn như một cơn lốc dữ dội
Cậu cảm thấy như mình đang rơi
...Rơi vào bóng tối vô tận
Khi ánh sáng trở lại, Đức Duy nhận ra cậu đã không còn ở thư viện nào nữa
Cậu đang đứng trên một vùng đất hoang tàn, nơi bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc, còn mặt đất thì nứt nẻ, loang lổ những vết cháy xém. Không có lấy một chút sự sống, chỉ có sự tĩnh lặng chết chóc
Nguyễn Quang Anh
Chào mừng đến Hư Vô Giới
Quang Anh đứng bên cạnh cậu, khoanh tay, giọng nói thản nhiên như gió thoảng
Hoàng Đức Duy
Hư Vô Giới?
Hoàng Đức Duy
//cau mày//
Hoàng Đức Duy
Đây là đâu?
Nguyễn Quang Anh
Là nơi ta thuộc về
Nguyễn Quang Anh
//chậm rãi bước về phía cậu//
Từng bước đi của hắn để lại những dấu chân đen sì, in đậm trên nền đất như tàn dư của bóng tối
Nguyễn Quang Anh
Nơi này tồn tại giữa ranh giới của sự sống và cái chết
Nguyễn Quang Anh
Nó không thuộc về thế giới con người, cũng không hoàn toàn là một phần của địa ngục
Hoàng Đức Duy
Vậy tại sao ta lại ở đây?
Nguyễn Quang Anh
Vì từ giờ trở đi, ngươi sẽ phải học cách tồn tại trong thế giới này
Lời nói của Quang Anh khiến Đức Duy chấn động
Hoàng Đức Duy
//siết chặt nắm tay//
Cảm giác sợ hãi vẫn còn đó, nhưng hơn hết, cậu biết mình không còn đường lui nữa
Hoàng Đức Duy
Ta bắt đầu từ đâu?
Nguyễn Quang Anh
//nhìn cậu, khóe môi nhếch lên//
Nguyễn Quang Anh
Trước tiên, ta cần biết giới hạn của ngươi
Nguyễn Quang Anh
//vung tay//
Từ lòng bàn tay hắn, một luồng khói đen mờ tỏa ra, rồi tụ lại thành một thanh trường kiếm làm từ bóng tối
Đức Duy chưa kịp phản ứng, Quang Anh đã biến mất
Cậu chỉ kịp cảm nhận một luồng gió lạnh lẽo lướt qua sau gáy, rồi ngay sau đó, một nhát chém sắc bén bổ xuống
Hoàng Đức Duy
*Chết tiệt*
Hoàng Đức Duy
//theo phản xạ lùi lại//
Nhưng tốc độ của Quang Anh quá nhanh
Lưỡi kiếm đen như uốn lượn trong không khi, sượt ngang qua mặt Đức Duy
Từ má cậu, thứ chất lỏng đen tuyền, đậm đặc rỉ xuống từng giọt ấm nóng
Hoàng Đức Duy
//quệt một đường trên má//
Cậu nhìn xuống tay mình, mắt mở lớn khi chứng kiến dòng máu đen sẫm đang dần chiếm lấy bản thân, len vào từng đường vân tay, rồi nhanh chóng thấm lại vào cơ thể qua lớp biểu bì
Hoàng Đức Duy
Ngươi điên rồi à?! //gắt lên//
Nguyễn Quang Anh
//nhún vai//
Nguyễn Quang Anh
Đây là huấn luyện
Nguyễn Quang Anh
Nếu ngươi không phản ứng nhanh hơn, ngươi sẽ chết
Hoàng Đức Duy
Ngươi thực sự định giết ta?
Nguyễn Quang Anh
Nếu ngươi nghĩ vậy...
Không nói không rằng, hắn biến mất một lần nữa
Một giây sau, Đức Duy cảm thấy một luồng gió thoáng qua sau lưng
Hoàng Đức Duy
//xoay người theo bản năng//
Và lần này, cậu may mắn né được đòn đánh
Nhưng ngay khi cậu vừa thở phào, một cú đá mạnh mẽ từ Quang Anh giáng thẳng vào bụng cậu
Bịch*
Cả người Đức Duy văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất
Cơn đau buốt đến tê liệt chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp cơ thể, khiến cậu phải siết tay vào ngực, khó nhọc đớp từng ngụm hơn thở mỏng manh
Nguyễn Quang Anh
Tệ quá
Nguyễn Quang Anh
//thở dài, tiến lại gần//
Nguyễn Quang Anh
Ngươi thậm chí còn không thể đứng vững
Hoàng Đức Duy
//chống tay xuống đất, cố gắng gượng dậy//
Vốn là một đứa bé được sinh ra từ lụa là, cậu chưa từng bị đánh đến mức này trước đây
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn giết ta thật à?
Nguyễn Quang Anh
Không
Nguyễn Quang Anh
...Nhưng nếu ngươi không thể chịu nổi chút đau đớn này, ngươi không có cơ hội nào để sống sót ở thế giới ngoài kia đâu
Nguyễn Quang Anh
//nhìn xuống cậu, ánh mắt lạnh lẽo//
Nguyễn Quang Anh
Đứng dậy
Cậu cắn răng, siết chặt nắm tay, dù cơ thể đang run lên từng nhịp kéo dài vì cơn đau vẫn âm ỉ từ bụng
Hoàng Đức Duy
//đứng dậy//
Quang Anh nhìn cậu một lúc, khẽ nở một nụ cười tán thưởng
Comments