[RHYCAP] Khế Ước

[RHYCAP] Khế Ước

Chương 1: Thực thể trong bóng tối

Tại một tòa nhà lớn nằm khuất sâu trong khuôn viên trường, tách biệt khỏi các lớp học đông đúc. Nơi đây mang một vẻ đẹp u ám, cứ như bị bỏ quên giữa dòng thời gian
Những bức tường đá xám sần sùi, vài chỗ loang lổ rêu phong. Trần nhà cao vút với những cây cột gỗ cứng cáp chống đỡ, những kí tự cổ xưa được khắc tùy hứng trên đó, như để đánh dấu rằng không phải ai cũng được đón nhận khi ở đây. Ánh đèn vàng leo lét từ vài chiếc đèn cổ treo hờ hững trên tường càng khiến không gian nhuốm màu huyền bí
Bên trong, mùi giấy cũ quyện cùng hương gỗ mục nhàn nhạt. Những giá sách cao chót vót, vươn lên gần chạm trần, chất đầy những cuốn sách dày cộp, bìa giấy đã ngả màu theo năm tháng. Một số giá sách phủ đầy bụi mịn, dường như đã bị chôn vùi trong chính nơi mình thuộc về
Ở góc sâu nhất của thư viện là một khu vực bị lãng quên, nơi ánh sáng không thể chạm tới
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mân mê cuốn sách//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hm...~
Cuốn sách ấy không có tên, bìa da đã sờn rách, ở viền còn loang lổ vài vệt cháy xém. Bên trong chứa đầy những kí tự kì lạ, dường như chúng không sinh ra để cho phép ai hiểu mình
Một trang sách bị gạch đỏ nổi bật giữa những trang khác, cứ như không chỉ là mực đỏ bình thường, mà là có ai đó đã khắc chính một phần cơ thể của mình lên. Trên đó, hiện hữu một dòng duy nhất, được viết bằng thứ mực tối đen như bóng đêm, như khâu vá chính những uất hận của mình vào:
"Khi màn đêm phủ xuống, nếu ngươi muốn biết sự thật của thế giới, hãy đọc những lời này"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ha.. //bật cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trò đùa à?
Đức Duy thoáng tò mò, cậu quyết định làm theo, đọc lên dòng chữ bị nguyền rủa ngàn năm đó mà không màng đến hậu quả. Nhưng xui thay, Đức Duy chẳng hay biết mình vừa làm một điều mà có lẽ sẽ khiến cậu hối hận hết quãng thời gian ngắn ngủi còn lại: Đức Duy đã vô tình mở ra cánh cổng liên kết giữa hai thế giới đối lập hoàn toàn
Ngay khi chữ cuối cùng vừa rơi xuống đầu môi, những tia sáng yếu ớt từ vài chiếc đèn vàng cũ kĩ bỗng vụt tắt, không gian như bị một khoảng đen vô hình bao vây, cứ như ánh sáng đã bị cuốn sách hút cạn
Không có ánh đèn. Qua vài tia sáng yếu ớt từ vầng trăng khuyết bên cửa sổ càng tôn lên sự yên tĩnh đến đáng sợ của nơi này. Đến mức, Đức Duy còn nghe thấy hơi thở của chính mình vang vọng trong màn đêm dày đặc và âm thanh vi vu còn lại của một cơn gió lạnh lẽo khẽ luồn qua gáy cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật thót//
Bịch*
Cuốn sách trong tay cậu rơi xuống đất với một âm thanh nặng nề như tiếng gọi vọng ra từ tầng sâu nhất của địa ngục mà chưa bao giờ có câu trả lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nuốt khan//
Từng sợi lông tơ trên người Đức Duy dựng đứng khi nhận ra có "thứ gì đó" vừa xuất hiện ngay trong căn phòng
Rồi từ khoảng không vô định, đôi mắt đỏ rực chợt mở ra. Sắc bén tới mức, Đức Duy còn nghĩ có thể soi được gương mặt đang hoảng loạn của mình ở trong đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai đã gọi ta?
Giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực. Nó không chỉ vang lên bên tai cậu, mà còn dội thẳng vào tâm trí cậu, như một lời tuyên án không thể tránh khỏi
Lúc này, cậu mới nhận ra mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Chết mẹ, chơi ngu rồi*
Đức Duy lùi lại theo phản xạ, lưng va mạnh vào kệ sách phía sau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại có người trong này?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Đây không phải là người!
Trước mặt cậu, từ trong bóng tối, một dáng người chậm rãi bước ra
Đó là một chàng trai với mái tóc trắng xoá, làn da tái nhợt như chưa từng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt của hắn, một đôi mắt đỏ như máu, sâu thẳm như vực tối vô tận
Hắn mặc một chiếc áo vest đen với cổ áo hơi mở, để lộ đường nét sắc sảo của xương quai xanh. Ánh mắt hắn bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là một cơn bão dữ dội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi...
Cậu cố gắng mở miệng nhưng cổ họng khô khốc
Chàng trai đó nghiêng đầu, quan sát cậu như một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi trước mặt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm? Một con người?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ha..
Hắn bật cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khiến sống lưng Đức Duy lạnh buốt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lâu rồi mới có kẻ đủ ngu ngốc để triệu hồi ta đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//tái mặt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta...ta không có triệu hồi gì hết!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ư?
Chàng trai nhấc cuốn sách lên, đôi mắt hắn lướt qua những dòng chữ cổ xưa vẫn còn đang phát sáng trên trang giấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bật cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chà, vậy ngươi đọc những dòng này để làm gì? Đọc chơi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không biết nó có tác dụng thật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta tưởng chỉ là mấy câu vớ vẩn thôi!
Quang Anh nhìn cậu một lúc, như thể đang cân nhắc gì đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhún vai//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù sao thì...cũng muộn rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muộn rồi? Ý ngươi là sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ý ta là từ giây phút này…
Hắn chậm rãi cúi xuống, ghé sát mặt cậu. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Đức Duy có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn phả lên làn da mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi thuộc về ta rồi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play