[Hàn Nhiếp]Giam Cầm Nỗi Đau
Vết thương cũ
Cả dinh thự rộng lớn tĩnh lặng đến đáng sợ. Mọi người đều biết, khi anh không lên tiếng, đó là lúc bão tố sắp sửa ập đến.
Cậu đứng bên ngoài thư phòng, ánh mắt bình tĩnh, tay vô thức siết chặt vạt áo. Cậu biết tối nay, anh sẽ không để cậu yên.
Cánh cửa bị đẩy ra, bên trong là anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, ly rượu trên tay khẽ lay động.
Trần Tư Hàn/anh/
Vào đi/không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
/bước vào, cánh cửa phía sau khép lại, như giam cậu vào một chiếc lồng không lối thoát/
Trần Tư Hàn/anh/
Biết vì sao tôi gọi cậu tới không?/rót thêm rượu, ánh mắt sắc bén quét qua cậu/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Anh có chuyện muốn nói.
Trần Tư Hàn/anh/
Đúng là biết điều. Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi ghét nhất là những kẻ phản bội/nhếch môi, ánh mắt đầy châm biếm/
Nói rồi, anh đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy từng bước tiến đến gần cậu. Khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp.
Trần Tư Hàn/anh/
Nhiếp Vĩ Thần, cậu có biết, cảm giác bị chính người mình tin tưởng đâm sau lưng là như thế nào không?
Cậu siết chặt tay, đôi mắt tối lại. Nhưng cậu vẫn không phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Trần Tư Hàn/anh/
Cậu im lặng là vì thấy hối hận sao?/cười nhạt/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Tôi chưa bao giờ phản bội anh.
Một cú tát mạnh giáng xuống, đầu cậu lệch sang một bên. Nhưng cậu không hề phản kháng.
Trần Tư Hàn/anh/
Cậu không có tư cách nói câu đó/nhìn cậu, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
/khẽ nhắm mắt, nuốt xuống cảm giác nhức nhối trên má/
Trần Tư Hàn/anh/
Cậu nghĩ cứ im lặng như vậy thì tôi sẽ nguôi giận sao? Đừng quên, những gì tôi phải chịu đựng đều do cậu gây ra.
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Vậy thì cứ tiếp tục đi/mở mắt, giọng nói bình thản đến đáng sợ/
Câu nói này, giống như một mồi lửa, khiến sự tức giận trong lòng anh bùng lên dữ dội.
Trần Tư Hàn/anh/
*Cậu ta vẫn vậy. Vẫn ngoan cố đến mức khiến người khác phát điên.*
Trần Tư Hàn/anh/
Tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ/nắm chặt cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình/
Cậu không né tránh, ánh mắt kiên định đối diện với anh. Nhưng sâu trong đó, có một nỗi đau khó diễn tả.
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Trần Tư Hàn/anh/
/khựng lại trong giây lát/
Trần Tư Hàn/anh/
*Tại sao cậu ta không hề phản kháng? Tại sao lại chấp nhận dễ dàng như vậy?*
Cơn giận trong lòng anh bỗng nhiên nguội đi một chút. Không phải vì anh mềm lòng, mà vì sự im lặng của cậu khiến anh cảm thấy bức bối.
Trần Tư Hàn/anh/
Biến ra ngoài/buông cậu ra, lùi về sau một bước/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
/không nói gì, chỉ quay người rời đi/
Khi cánh cửa khép lại, anh đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm đầy suy tư.
Trần Tư Hàn/anh/
*Mình đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi? Nhưng tại sao, khi thực sự đối mặt với cậu ta, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như vậy?*
Tại hành lang dài hun hút, Trương Dịch Nhiên tựa lưng vào tường, nhìn theo bóng lưng cậu với ánh mắt khó đoán.
Trương Dịch Nhiên
Vẫn ngoan cố như vậy?
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Em không cần ai thương hại/dừng lại, nhưng không quay đầu/
Trương Dịch Nhiên
Em nghĩ em chịu đựng như thế, thì sẽ chuộc lại được quá khứ sao?/cười khẽ/
Nhiếp Vĩ Thần/cậu/
Em không cần chuộc lại bất cứ thứ gì. Chỉ cần anh ấy muốn, em sẽ không phản kháng.
Trương Dịch Nhiên
Em điên thật rồi/lắc đầu, ánh mắt có chút tiếc nuối/
Cậu không trả lời, chỉ tiếp tục bước đi. Bóng lưng gầy guộc của cậu dần khuất trong màn đêm.
Comments