[Rhycap] Nợ Em Một Lời Xin Lỗi!
chap 2
Em quỳ dưới sàn, cả người run rẩy. Máu chảy dài từ trên đầu, nhưng em không lau đi. em biết dù có làm gì, hắn cũng sẽ không tin em
Hoàng Đức Duy
Em à, anh phải có một chút việc
Hoàng Đức Duy
Em ở nhà ngoan nhé
Cô ta chậm rãi bước tới chỗ của em, ánh mắt đầy ý cười.
Thu Trà
Quang Anh à, chị xin lỗi… Chị không biết vì sao anh ấy lại giận Quang Anh như vậy.
Giọng nói của cô ta ngọt ngào như mật, nhưng từng chữ thốt ra lại như dao cắt vào da thịt. em không trả lời, chỉ siết chặt tay đến mức móng bấm sâu vào lòng bàn tay.
Em nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt tối lại. Cô ta đứng đó, giả vờ yếu đuối nhưng lại đầy thách thức
Nguyễn Quang Anh
Cô diễn đủ chưa?
Em cười nhạt, giọng nói khàn đặc
Thu Trà
Duy nói gì vậy? Chị thật lòng lo cho em mà.
Nguyễn Quang Anh
Thật lòng?
Em bật cười, dù cả người em đang rã rời vì những trận đòn trước đó.
Nguyễn Quang Anh
Cô nói thật lòng, vậy những gì cô làm sau lưng tôi thì sao?
Thu Trà
Vậy thì sao? Chẳng phải mày vẫn đang chịu nhục nhã từng ngày trước mặt anh ấy đó sao?
Em nghiến răng, trong lòng dâng lên một cơn tức giận. Em đứng dậy, bước lên một bước, nhưng chưa kịp làm gì thì trà xanh đột nhiên tự tát mạnh vào mặt của mình.
Em đứng sững lại, chưa kịp phản ứng thì hắn đã bước vào.
Hoàng Đức Duy
Chuyện gì vậy?
Cô ta lập tức nhào đến, ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói nghẹn ngào.
Thu Trà
Anh ơi, em ấy… em ấy tát em!
Hắn quét mắt qua vết đỏ ửng trên má cô ta, sau đó quay sang nhìn em.
Nguyễn Quang Anh
Tôi...tôi không có!
Hắn không cần nghe giải thích. Trong mắt hắn, em chính là kẻ độc ác nhất. Hắn nắm lấy cánh tay em, kéo mạnh vào trong hầm tối.
Nguyễn Quang Anh
Hức...đau, bỏ...bỏ tôi ra//vùng vẫy\\
Hoàng Đức Duy
//Ném em vào trong hầm\\
Hoàng Đức Duy
Được, mày thích giở trò đúng không? Tao sẽ cho mày biết thế nào là trả giá!
Cánh cửa hầm lạnh lẽo đóng sập lại. Không gian tối đen như mực, chỉ có tiếng hơi thở yếu ớt của em vang lên.
Hắn đứng trước mặt em, tay cầm một chiếc roi.
Hoàng Đức Duy
Ba ngày.//Hắn nhìn em, giọng nói không mang chút cảm xúc\\
Hoàng Đức Duy
Ba ngày trong này, có khi mày sẽ biết cách cư xử hơn.
Nói rồi, chiếc roi vung lên, quất mạnh xuống người em.
Nguyễn Quang Anh
hức...//mím chặt môi\\
Em nghiến chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng em không kêu một tiếng.
Hoàng Đức Duy
Không khóc? //nhếch môi, roi trong tay hắn tiếp tục giáng xuống\\
Từng nhát, từng nhát, không chút thương tiếc.
Ba ngày trong hầm tối… Không có thức ăn, chỉ có những cơn đau kéo dài.
Đến ngày thứ ba, khi hắn mở cửa bước vào, em đã không còn đủ sức để ngẩng đầu lên nhìn hắn nữa...
cọng lông cách của Duy
bye💗💗💗
Comments