[Rhycap] Nợ Em Một Lời Xin Lỗi!
chap 3
Cánh cửa hầm mở ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống thân hình gầy gò, đầy vết thương của em. Em ngồi dựa vào bức tường ẩm ướt, cả người run rẩy nhưng vẫn cố gắng mở mắt.
Hoàng Đức Duy
Mày học được bài học của mình chưa?
Em chậm rãi ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Bài học gì? Bài học rằng tôi phải chịu oan ức cả đời à?
Hắn nhíu mày, hắn cúi xuống, nắm lấy cằm em bóp chặt.
Hoàng Đức Duy
Đến lúc này mà mày vẫn dám cứng miệng?
Em cười nhẹ, dù nụ cười đó đầy đau đớn.
Nguyễn Quang Anh
Tôi có nói gì đi nữa, anh cũng không tin tôi. Vậy thì tôi mở miệng làm gì?
Hắn trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ ném em xuống nền đất.
Hoàng Đức Duy
Tao ghét nhất cái kiểu bướng bỉnh này của mày!
Nói rồi, hắn rút roi ra, quất mạnh xuống lưng của em.
Một vết thương rách toạc ra, máu tươi rỉ xuống sàn lạnh.
Hoàng Đức Duy
Mày có biết tao căm ghét mày thế nào không? // nghiến răng, từng nhát roi càng lúc càng mạnh hơn\\
Hoàng Đức Duy
Nhìn thấy mày, tao chỉ muốn giết chết mày ngay lập tức!
Nguyễn Quang Anh
*Đau quá*
Ai mà không đau khi chính người mình yêu không tin mình, hành hạ mình chứ
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì giết tôi đi…//Giọng khàn đặc nhưng vẫn mang theo sự kiên định\\
Hoàng Đức Duy
//Sững người\\
Thu Trà
//từ trên miệng hầm nhìn xuống, ánh mắt thoáng hiện lên tia tức giận\\
Thu Trà
Anh ơi, đừng… đừng đánh em ấy nữa.//dịu giọng, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên sự vui vẻ\\
Hắn buông roi xuống, đôi mắt đen thẳm như vực sâu.
Hoàng Đức Duy
Đừng tưởng tao sẽ để mày chết dễ dàng.
Hắn quay lưng rời đi, bỏ lại em đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo.
Em không biết mình đã ngất bao lâu. Đến khi tỉnh lại, toàn thân của em đau nhức đến mức không thể cử động. Bụng của em đói meo, nhưng không có chút gì để lấp đầy cái bụng đang đói này.
Trong bóng tối, em thì thào với chính bản thân mình.
Nguyễn Quang Anh
Bao giờ… chuyện này mới kết thúc?
Nhưng không ai trả lời. Chỉ có sự im lặng đáng sợ vây lấy em, như một vòng xiềng xích không bao giờ có thể phá vỡ…
Hắn bước vào tầng hầm, hắn dừng lại trước cửa hầm, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu. Hắn quay đầu nhìn em, người con trai nằm đó, yếu ớt đến mức chẳng còn sức để ngẩng đầu.
Hoàng Đức Duy
Tại sao mày không cầu xin tao?
Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo vang lên trong không gian tối tăm.
Em khẽ nhếch môi, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn mang theo chút mỉa mai.
Nguyễn Quang Anh
Cầu xin anh? Để anh bố thí cho tôi một chút lòng thương hại à?
Hắn siết chặt tay thành nắm đấm.
Lòng thương hại? Hắn không hề thương hại em!
Cô ta đứng trên miệng hầm, giọng dịu dàng vang lên:
Thu Trà
Anh à, em ấy có lẽ đã biết lỗi rồi. Hay là tha cho em ấy đi...
Hắn quay phắt lại, ánh mắt tối sầm.
Hoàng Đức Duy
Tha cho cậu ta? Để cậu ta tiếp tục giở trò sao?
Hắn nhìn lại em, đôi mắt mang theo một tia khó đoán.
Hoàng Đức Duy
Để xem mày chịu đựng được đến khi nào.
Nói xong, hắn dứt khoát đóng sầm cửa hầm, bỏ lại em một lần nữa chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
cọng lông cách của Duy
bye💗💗💗
Comments