Vào một ngày lễ lớn, hoàng cung tổ chức ăn vui náo nhiệt, từ trong thành kéo dài ra ngoài thành. Vì tò mò nhiều thứ, Em đã lẻn ra ngoài cung để vui chơi bên ngoài nhưng lại dấn bước vào khu rừng sâu mà chẳng hay biết
Orm Kornnaphat ( Em )
hức…hức… cha ơi…… mọi người đâu rồi… đây là đâu vậy.. hức hức
Lúc này Em chỉ mới 7 tuổi
Orm Kornnaphat ( Em )
Có ai ở đây không… cứu ta với… hức hức *em la lên nhưng đáp lại là tiếng vọng của chính em*
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng cú kêu rợn người. Em ôm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của mình, run rẩy nhìn quanh.
Orm Kornnaphat ( Em )
"Bình tĩnh… không sao… cha đã dạy mình là phải mạnh mẽ" *em tự an ủi mình*
Tiếng sột soạt xuất hiện phía sau em, khiến em sợ hãi lùi về sau, tim đập thình thịch
Bỗng trong bóng tối, một giọng nói vang lên
Lingling Kwong ( Nàng )
Đừng di chuyển, cứ đứng yên đó!
Em giật mình, nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy một người lớn hơn nàng một chút đang ra hiệu nàng im lặng
Chưa kịp hoàn hồn mọi thứ thì một con hồ xuất hiện đang từ từ tới chỗ em và nàng
Em định mở miệng hét lên, thì nàng đã ra chắn phía trước em tay cầm một con dao găm nhỏ, tay kia thì cầm ngọn đuốc
Lingling Kwong ( Nàng )
Đừng nhìn vào mắt nó, ngươi nhắm mắt lại đi !
Em nuốt khan mà làm theo lời nàng nói
Con hổ vồ tới thì nàng lấy ngọn đuốc quơ mạnh về phía nó. Ánh lửa sáng loé làm nó phải khựng lại mà dòm nàng bằng ánh mắt lạnh cả sống lưng
Thấy vậy nàng quăng thẳng về hướng nó. Lúc này nó không định tiến tới nữa mà gầm một tiếng rồi đi khuất
Lingling Kwong ( Nàng )
Rốt cuộc cũng đi rồi
Lingling Kwong ( Nàng )
Này, ngươi mở mắt đi, nó đi rồi
Lúc này em vẫn chưa hết sợ mọi thứ xung quanh, mắt em vẫn đang khóc
Orm Kornnaphat ( Em )
hức…hức… đáng sợ quá… *nói nhỏ*
Lingling Kwong ( Nàng )
Lần sau đừng có la hét giữa rừng. Ngươi sẽ thu hút thứ còn đáng sợ hơn cả hổ đấy
Nàng tới nhặt cây đuốc lên. Lúc này em mới nhìn rõ mặt nàng, y phục có chút rách rưới nhưng ngũ quan thanh tú đến lạ. Tóc được buộc phía sau nhưng vài lỏn rơi ra che đi một phần khuôn mặt nàng. Đôi ấy ấy vừa sắc bén vừa xa cách làm sao. Thấy vậy em liền nín khóc với con người trước mắt.
Orm Kornnaphat ( Em )
ngươi là con gái sao? *em cau mày nhìn*
Lingling Kwong ( Nàng )
Ờ… thì sao? *Giọng nàng không cao, không thấp, nhưng lại mang theo chút gai góc*
Lúc này nàng mới nhìn rõ em. Y phục làm bằng lụa, em còn cài trâm. Khuôn mặt có nét cao quý đến lạ… nhưng nàng không hiểu sao em lại ở đây
Lingling Kwong ( Nàng )
Sao lại chui vô đây giờ này vậy?
Orm Kornnaphat ( Em )
Ta bị lạc…
Lingling Kwong ( Nàng )
Nè đứng lên đi đừng ngồi nữa *nàng giơ tay kéo em dậy*
Orm Kornnaphat ( Em )
m..mà… ngươi là ai..?
Lingling Kwong ( Nàng )
Ta tên Lingling, 10 tuổi *giọng lạnh lùng*
Orm Kornnaphat ( Em )
Ò..òm… ta tên Orm, 7 tuổi…*giọng còn hơi run sợ*
Nàng nhìn em với đôi mắt như đang dò xét thân phận. Có lẽ nàng đã biết cô bé này thân phân cao quý rồi nên có chút e dè.
Orm Kornnaphat ( Em )
Mà sao ngươi đuổi được con hổ đó đi vậy?
Orm Kornnaphat ( Em )
Ngươi giỏi thật đó
Lingling Kwong ( Nàng )
Thì là bình thường ta hay săn bắt mà nên biết chúng nó sợ gì
Nói xong từ xa đã có tiếng tìm kiếm của thị vệ
Cận vệ khác
Công chúa ơi.. ngài đâu rồi… công chúa ơii
Lúc này em vùi vào tay nàng chiếc vòng ngọc bích
Orm Kornnaphat ( Em )
Coi như quà cảm ơn ngươi cứu ta
Lingling Kwong ( Nàng )
“Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng”
Lingling Kwong ( Nàng )
Nhưng nó quý giá… Ta không lấy đâu… *giọng nàng nhỏ dần, có chút e thẹn, như thể sợ rằng mình không xứng đáng nhận nó*
Orm Kornnaphat ( Em )
Cứ giữ lấy đi, sau này… nếu ngươi còn nhớ ta, hãy trả lại *nói thế em đi ra đám người đang tìm kiếm em*
Cận vệ khác
Ui công chúa… người đây rồi… hoàng đế đang tìm người khắp nơi như đang muốn giết chúng tôi luôn đấy
Luna
Ui công chúa người đây rồi, thần thiếp kiếm người mãi *vừa ôm em vừa khóc*
Orm Kornnaphat ( Em )
Các ngươi làm sao vậy.. đi về thôi
thấy viễn cảnh vậy, nàng đành đi khỏi đó
Tiếp tục lang bang vài năm thì nàng được người bí ẩn đem về nuôi
Comments