[DuongKieu] Em Là Định Mệnh Của Anh !
#3 "Sự Thu Hút Im Lặng"
Đăng Dương đứng bên cửa sổ biệt thự, ánh mắt xa xăm nhìn ra những đợt sóng lăn tăn của hồ nước nhân tạo trong khu vườn. Không khí buổi sáng ở đây trong lành, tĩnh lặng. Nhưng trong lòng anh, sự yên bình đó không thể làm dịu đi cảm giác lạ lẫm mỗi lần anh nhìn vào Kiều.
Kiều, Omega bị cha bán vì nợ nần. Một món hàng trong mắt người khác, nhưng đối với Dương, cậu ta lại như một phần mảnh ghép kỳ lạ trong thế giới của anh.
Từ lần đầu gặp nhau, Kiều đã làm Dương khó chịu. Cậu ấy không quỳ lạy hay rụt rè như những Omega khác khi đứng trước anh – Đăng Dương, một Alpha với quyền lực và tiền bạc. Kiều lạnh lùng, thậm chí đôi khi có chút thách thức. Đôi mắt đen láy ấy không có dấu hiệu của sự khuất phục, khiến Dương cảm thấy một chút bực bội không thể giải thích.
Kiều đứng ở cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra vườn. Anh đã khóa em trong phòng, không cho đi đâu, dù cho em có vẻ như đã bắt đầu quen với không gian xa lạ này. Nhưng Kiều không hỏi, không có phản ứng gì. Em đứng yên, như thể không còn mong đợi gì.
Dương bước vào phòng mà không gõ cửa. Kiều giật mình, quay lại nhìn anh.
Kiều lạnh nhạt hỏi, giọng không có chút cảm xúc.
Dương đứng im một lát, rồi bước tới gần Kiều hơn.Em lùi lại, nhưng anh vẫn tiến gần. Một không khí nặng nề bao trùm, nhưng không ai trong họ lên tiếng.
Dương nói khẽ, dù trong lòng đang có một sự bực bội khó hiểu.
Anh nhìn Kiều thêm một chút nữa, không thể phủ nhận rằng có một thứ gì đó trong ánh mắt em khiến anh không thể dứt ra. Nhưng Dương không nói gì thêm. Anh quay người bước ra khỏi phòng.
Tối hôm đó, trong bữa ăn.
Dương ngồi đối diện Kiều, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt em. Nhưng Kiều không hề nhìn anh, chỉ chăm chú vào đĩa cơm. Từ đầu đến cuối bữa ăn, em không nói gì. Im lặng tuyệt đối, giống như không có sự tồn tại của Dương trong không gian này.
Dương cảm thấy một cảm giác bồn chồn kỳ lạ, một sự trống vắng trong lòng khi nhìn thấy Kiều không hề quan tâm đến anh.
Dương bỗng lên tiếng, giọng có phần gắt gỏng.
Kiều ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng.
Em đáp, rồi tiếp tục cúi xuống.
Sự im lặng tiếp tục bao trùm không khí. Dương không thể hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy mình không thể rời đi. Kiều không giống bất kỳ Omega nào anh từng gặp. Không ngoan ngoãn, không quỳ gối, không tỏ ra yếu đuối hay cần sự bảo vệ. Em ấy... quá khác biệt.
Mấy ngày sau đó, Dương bắt đầu chú ý đến từng hành động của Kiều. Dù cậu không nói nhiều, nhưng những cử chỉ nhỏ nhất – như cách Kiều ngồi im lặng ở góc phòng đọc sách, hay cách em nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư – đều khiến Dương cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả.
Đôi khi anh vô tình nhìn thấy Kiều đang nghịch một cây bút bi, rồi thả rơi nó, khuôn mặt em thoáng chút buồn bã, như đang nhớ về một điều gì đó xa xăm. Anh bắt đầu cảm thấy sự đau đớn trong đôi mắt ấy. Cảm giác ấy lạ lùng, nhưng lại không thể phủ nhận.
Vào một buổi tối, Dương quay lại phòng làm việc sau một cuộc họp dài. Kiều vẫn ngồi đó, gần cửa sổ, ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn chiếu sáng gương mặt thanh tú của em.
Đăng Dương
Cậu không cảm thấy buồn chán sao?
Kiều ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là cái nhìn lạnh lùng, nhưng có một thứ gì đó trong ánh mắt ấy khiến Dương không thể bỏ qua.
Kiều đáp, giọng không mặn mà, nhưng cũng không hẳn là lạnh nhạt.
Dương không thể trả lời ngay. Anh nhìn em, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Dương gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng, như thể thử nghiệm.
Kiều không đáp, chỉ quay lại nhìn anh bằng ánh mắt không mấy quan tâm.
Dương cảm thấy một sự bực bội lan tỏa trong lòng. Anh chưa bao giờ gặp một Omega nào lại làm mình cảm thấy khó chịu và thu hút đến vậy.
Đêm đó, Dương không thể ngủ. Anh nằm trằn trọc trên giường, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ về Kiều. Lý trí nói với anh rằng đó chỉ là sự tò mò, nhưng trái tim anh lại muốn tìm hiểu nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn về con người đứng trước mặt mình.
Và điều đó... làm anh cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Comments