Gió mát thổi đến làm rèm bị thổi cuốn bay lên, chiếc giường gỗ mộc mạc chỉ được phủ lên bằng một tấm thảm màu vàng thay cho phần nệm, đầu giường được chạm khắc bằng hoa văn mộc mạc giảng dị nhất. Người xay giấc ngủ trên chính nền tóc dài của bản thân chẳng hề nhận ra, đôi mắt nhắm lại vẫn còn đang say xưa tận huởng giấc ngủ ngon lành. Người khác đi ngủ, y phục đơn giản nhất cũng là một lớp áo màu trắng, hoặc màu khác tương tự, thế nhưng nàng lại chỉ mặc một cái áo yếm mỏng manh màu đỏ đơn sơ và giản dị, phần dưới được tấm chăn phủ kín lên và giằng lại bởi một tay tránh nó bị bay mất
Từ phía cửa lớn đang đóng kín lại đột nhiên mở ra kéo theo một phần chân váy màu vàng từ từ tiến lại gần, người đó có mái tóc đen dài được buộc thành hai búi tóc, trên tóc còn đính thêm vài món đồ trang trí màu đỏ ngọc trong khá bắt mắt, phần tóc phía sau đầu cũng được buộc một chiếc màu đỏ lớn tương tự, bộ y phục màu vàng từ trên xuống dưới, khăn màu đỏ trùng màu với những món trang sức, hai tay chụp lại vào nhau, đôi mắt màu tím đậm như loài hoa tử đằng yêu nghiệt,giọng điệu quởn trách mà nói
_" Còn không chịu dậy, mặt trời lên đến đầu ngươi luôn rồi kìa "
Nghe thấy tiếng mắng chửi như sắm sét kế bên tai mình, đôi mắt đang nhắm lại đó cuối cùng cũng không chịu được mà mở to ra, phần tóc mái màu đỏ được chia thành từng đoạn phủ xuống mặt, đôi mắt màu vàng hổ phách cùng đôi đồng tử nâu mạnh mẽ kiên định, nhưng vẫn toát lên sự ngạc nhiên và dịu dàng vài phần bên trong. Nàng ngồi phắt người dậy làm người trước mặt cũng bất ngờ trong giây lát
Sắc mặt nàng lúc này tái mét khi nhận ra người trước mắt mình là ai, mặt tái xanh không còn giọt máu nào, miệng ấp a ấp úng nói
_" Tỷ, tỷ tỷ sao lại... "
_" Tao không múôn nghe tiếng tỷ tỷ từ mày " - Ngươi kia chẳng để nàng nói dứt câu đã vội cắt ngang lời nàng, ánh mắt hung dữ mà nhìn xuống như thể đang nhìn những loài côn trùng bẩn thỉu vậy
Đợi người kia rời đi, nàng mới cuối gầm mặt xuống, thật ra từ đâu nàng cũng đã đoán ra kết quả, chỉ không ngờ người ta lại thiếu kiên nhẫn nghe mình nói đến vậy thôi. Nàng tóm lấy một chiếc áo dưới sàn lên mà mặc vội lên người, đặt chân xuống giường cứ thế cừa bước đi vừa chỉnh trang lại bộ y phục trên người mình sao cho chỉnh tề nhất có thể
Đi một lúc trong căn phòng lớn rồi cuối cùng cũng dần chân lại, nàng đứng trước gương, sâu chuỗi lại các dòng sự kiện lúc nãy rồi thì mới dám khẳng định chắc nịt rằng bản thân đã trọng sinh, quay về năm bản thân 13 tuổi
Chiếc bàn gỗ của nàng đặt cách cửa sổ chỉ có 4 bước chân, mặt bàn nhãn bóng chỉ đặt đúng duy nhất một chiếc gương hình tròn để sôi và một cái hộp gỗ chứa vài món đồ bên trong, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả. Còn gió mát từ cửa sổ đang mở lập tức thu hút lấy sự chú y của nàng, nàng bước nhanh về phía đó, khóe môi lộ ra một nụ cười nhỏ nhắn khi nhìn thấy một chú bím với hoa văn màu tím đang đậu lên bên trên những bông hoa trắng tinh khôi, nàng thầm nghĩ
_* Nếu như kiếp trước không chạy theo tìm kiếm sự yêu thương để chữa lành trái tim đơn độc, e rằng ta đã sớm có thể nhìn thấy những thứ này rồi *
Kí ức nàng lại thoáng chốc ùa về kiếp trước, những người ca ca, tỷ tỷ mang chung một dòng máu với nàng, lại hết lần này đến lần khác tranh đoạt đi sự cố gắng của nàng. Ở trong số đó, tam hoàng tử và tứ công chúa là hai người thường xuyên ức hiếp nàng nhất, nếu tính số lần họ ức hiếp nàng ở kiếp trước thôi thì cộng lại cũng lên đến một lần chuộc thân cho kĩ nữ cao cấp ấy chứ chẳng đùa
Quá đáng nhất, chính là tự tay hai kẻ này lại là người đã gián tiếp giết nàng ở kiếp trước. Dựa vào sự sủng ái và cái danh " Song hỷ long phượng " mà hoàng đế và thiên hạ dành cho chúng. Chúng đã dùng một số tiền lớn để thuê một kẻ mà chúng gọi là " Dược sư " đến để giết nàng.Nàng không nhớ hắn là ai, đến mặt hắn nàng cũng không biết, chỉ nhớ mỗi mái tóc vàng và loài hoa độc có thể tan ngay trong nước mà hắn dùng để giết nàng thôi
Dung nhan của nàng kiếp trước là chúng hủy đi, cố gắng của nàng kiếp trước cũng là chúng lấy đi, sự thật cái chết của nàng cũng là do hoàng đế và những quỳên thần trong triều che đậy đi. Còn lý do họ làm thế chỉ có một mà thôi, vì họ yêu quý hoàng hậu và hận kẻ đã giết hoàng hậu chính là nàng, nhưng rõ ràng đó không phải lỗi do nàng, vì sao lại trách cứ rồi đổ lên đầu nàng chứ?? nếu họ thật lòng yêu thương và trân trọng mẫu thân đã khuất của nàng, vậy sao không hoàn thành tâm nguyện của hoàng hậu là yêu thương nàng mà lại hận nàng rồi rũ bỏ nàng như vậy??
Nàng siết chặt mép váy màu xanh chặt đến mức tay cứ run lên như vừa ngâm nước đá, nghiến chặt răng phẫn uất đến tột độ
Cảnh sắc xung quanh dần chuyển đi, lộ ra nóc của một cung điện [ Cung Kim Long ]. Ở góc nghiêng, một gương mặt bị che khuất đi bởi mái tóc màu xanh đậm dài, khuyên tai bạc với sợi dây trang trí màu đỏ đung đưa lủng lẳng trước sự chuyển động nhẹ trong không khí, giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn vang lên
_" Mau quay về lãnh cung của ngươi đi, ở đây không ai chào đón ngươi cả đâu "
Mặc cho lời xua đuổi đã vang lên đến bên tai, nàng vẫn đứng im ở đấy như một bức tượng đá, nàng hít sâu, từ từ mở miệng ra nói
_" Phụ hoàng, nhi thần sẽ đến Trường Minh Tông để học vào đầu mùa xuân năm nay "
Nghe thấy lời nói kiên định từ nàng, vị hoàng đế lại chỉ buồn cười. Hắn đập bàn tức giận, lớn giọng mà mắng mỏ nàng chỉ là phế vật, đừng mơ tưởng đến một nơi như Trường Minh Tông nữa mà hãy quay về sống yên phận ở lãnh cung đi. Đối diện với những lời nói khó nghe của người vừa là vua vừa là phụ thân ruột của mình, nàng chỉ điềm nhiên đáp lại, giọng điệu không hề tức giận
_" Nhi thần không cần người đồng ý, chỉ cần người nghe điều nhi thần múôn làm tiếp theo thôi "
Đôi mắt hoàng đế mở to đầy vẻ kinh ngạc, nàng lại càng bình thản hơn đáp
_" Nhi thần có phải phế vật hay không, tự nhi thần có thể biết được "
Nàng đặt tay lên ngực, đôi mắt rực sáng với những tỉa lửa len lối, nụ cười tự tin lộ rõ ra không hề che giấu khẳng định chắc như đinh đóng cột với hoàng đế. Nói xong điều mình múôn nói, nàng không dài dòng thêm nữa mà cứ thế hành lễ rồi quay người rời đi, đi được nửa đường, nàng vẫn quay đầu lại, nước mắt trực chờ cứ thế mà chảy ra rồi nói
_" Giữ gìn sức khỏe, phụ hoàng " - Phải, niềm khao khát tình cảm gia đình từ kiếp trước vẫn thôi thúc nàng nói ra câu nói đó, và cũng là lời nói mang đầy tình cảm cuối cùng dành cho người mà nàng gọi là " phụ hoàng "
Hoàng đế ngẩn người ra trước câu nói đó của nàng, nhãn tử mở to ra mà kí ức năm xua vẫn cứ thế ùa về, hoa nở khắp nơi bao trùm lấy dòng kí ức khi ngài nghe những lời hỏi thăm mà hoàng hậu quá cố dành cho ngài năm xưa
Khi ấy, ngài mang thương tích vì mới vừa từ chiến trường trở về, nhưng mặc sức vết thương đau rát, ngài vẫn ngày ngày đúng giờ đúng giấc mà đến thăm hoàng hậu đang mang thai ở cung diệu xuân, rồi bi kịch ập đến khi hoàng hậu không cẩn thận để động thai dẫn đến sinh sớm hơn 2 tháng. Dạo đó, sức khỏe nàng dần yếu đi rồi cuối cùng chỉ có thể nằm trên giường bệnh
Nằm trên giường bệnh với bộ trang phục chỉ là một chiếc áo màu trắng cùng sức lực dần cạn kiệt, nàng vẫn luôn ôm chặt đứa con gái nhỏ của cả hai và khuyên ngài hãy ôm lấy đứa trẻ, giọng nói như một tiếng hát trữ tình vẫn cất lên - " Chúng ta sẽ cùng đi ngắm hoa " _ Và lời nói đó của nàng, lại chẳng thể trở thành hiện thực được
Người con gái đó là bạch nguyệt quang trong trái tim ngài, chính tính cách mạnh mẽ, lạc quan và tỏa sáng đó đã hấp dẫn trái tim ngài. Dù là một cô nhi, lớn lên trong nghiệt cảnh thiếu thốn tình thân gia đình, nhưng nàng lại là người mang đến cho ngài, cho cả những đứa con của cả 2 thứ cảm xúc ấm áp mà hoàng cung trước đây chưa bao giờ có
Bởi lẽ đó, khi nhìn thấy bóng lưng tiểu công chúa đã dần đi ra đến cửa, dưới những tỉa nắng đó ngài cuối cùng cũng chịu đặt niềm tin vào tiểu công chúa, dù nó mong manh đến cùng cực
Bấy giờ, khung cảnh xung quanh thay đổi, không còn là hoàng cung xa hoa lộng lẫy nữa mà lại chỉ là một con phố sẫm uất người qua lại mà thôi. Lúc này đây, trên người nàng chỉ là một bộ y phục màu vải vàng nhạt, phần cổ và óng tay áo được giữ ấm bằng lông màu trắng, tóc vẫn được búi thành hai búi tóc bánh bao nhưng khác ở chỗ là nó được điểm xuyến bằng đồ cài tóc hình trăng khuyết và có vải màu cam đậm đính ở dưới, nàng vừa đi, vừa đặt tay lên miệng mà suy nghĩ thì bỗng bên tai vang lên tiếng mắng chửi và đánh đập
_" Ranh con to gan, hôm nay không đền tiền bôn váy thì bà đây đánh chết mày "
Nghe thấy chỉ vì một cái váy bị bẩn mà đòi đánh chết ngươi lập tức khiến cho hai hằng lông mi nàng cau lại vì khó chịu và vì sự vô lý trong lời nói đó. Biết rằng xen vào chuyện người khác bản thân rất có thể gặp rắc rối nhưng nàng vẫn không thể ngoẳn mặt làm ngơ. Lúc này, cái nắng gắt gỏng cũng dần dần dịu lại bớt mà thay vào đó là tuyết đã bắt đầu rơi xuống những hạt đầu tiên, nàng quay người lại rồi bổng nghiên đầu sang một bên, gương mặt không giấu nổi sự tò mò vì đứa trẻ đang bị đánh trong... rất quen mắt đối với nàng
Khi đã lách đầu sang đủ để có thể nhìn thấy đứa trẻ thì tiểu công chúa tóa hỏa nhận ra đứa trẻ đó chính là Tề vũ - con trai độc đinh duy nhất của gia chủ tề gia hiện tại, đứa trẻ lúc này cũng như nhận ra được nàng đang nhìn mình mà vội ngẩn đầu lên, bấy giờ nước mắt giàn giụa chảy xuống, giọng nói thều thào đã khàn đi mà lên tiếng nói _' Có thể, giúp tôi không?? "
Bấy giờ, sự kiên nhẫn của người kia đã hết mà giơ tay cao lên, chuẩn bị giáng một cái đánh thật mạnh xuống gương mặt cậu nhóc nhỏ, nhưng bàn tay vừa đưa lên không trung còn chưa kịp đánh xuống đã bị một bàn tay khác giữ lại thật chặt, tiếng nói phát ra từ bên cạnh
_" Tam phu nhân, người nên dừng lại đi"
Updated 22 Episodes
Comments