CAPRHY - Thượng Cường Hạ Phục.
Chương 4: Ai là người giật dây?
Quang Anh không chỉ trong công việc… Mà còn rất giỏi kiểm soát tình huống. Duy nhận ra điều đó sau khi bị anh dẫn dắt suốt buổi chụp.
Lúc này, cậu đang ngồi trên sofa, nhìn qua những tấm ảnh vừa chụp xong.
Quang Anh đứng bên cạnh, một tay cầm máy ảnh, tay còn lại chống hờ lên thành ghế, hơi nghiêng người về phía cậu.
Duy có thể cảm nhận được hơi thở trầm ổn của anh, cùng với mùi hương quen thuộc từ quần áo.
Nguyễn Quang Anh.
Nhìn ổn đấy.
//Quang Anh trầm giọng, ánh mắt lướt qua từng tấm ảnh trên màn hình.//
Hoàng Đức Duy.
//Duy liếc nhìn anh.//
Chỉ ổn thôi à?
Quang Anh cười khẽ, ánh mắt chậm rãi dịch chuyển từ màn hình sang gương mặt cậu.
Nguyễn Quang Anh.
Muốn hơn thế?
Hoàng Đức Duy.
//Duy không đáp, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi.//
Sự thách thức trong ánh mắt cậu khiến Quang Anh khựng lại một chút.
Nguyễn Quang Anh.
//Anh cười nhẹ, ngón tay chạm vào một bức ảnh trên màn hình.//
Tấm này...
Nguyễn Quang Anh.
//Anh nói, giọng trầm thấp.//
Cảm xúc tốt hơn những tấm còn lại.
Duy nhìn theo, đó là một bức ảnh cận mặt cậu... Ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý.
Một kiểu quyến rũ tự nhiên, không gượng ép.
Cậu không nghĩ mình lại có thể trông như vậy dưới ống kính của Quang Anh.
Hoàng Đức Duy.
Anh có vẻ hài lòng.
//Duy cười nhẹ.//
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh gật đầu, chậm rãi nói.//
Vì cậu bắt đầu hiểu rồi.
Nguyễn Quang Anh.
Cách tạo ra cảm xúc.
Hoàng Đức Duy.
//Duy bật cười.//
Sếp... Anh đang khen tôi đấy à?
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhìn cậu, đôi mắt có gì đó rất khó nắm bắt.//
Nguyễn Quang Anh.
Tôi đang dạy cậu.
Hoàng Đức Duy.
//Duy chớp mắt, rồi nghiêng đầu, chậm rãi nói.//
Vậy… Bài học tiếp theo là gì?
Một khoảng lặng thoáng qua.
Quang Anh im lặng một chút, rồi cúi xuống, thì thầm ngay bên tai cậu.
Anh kéo dài giọng, chậm rãi, gần như cố ý làm nhiễu loạn suy nghĩ của Duy.
Nguyễn Quang Anh.
Biết cách làm sao để không chỉ trông quyến rũ…
Nguyễn Quang Anh.
//Hơi thở anh phả nhẹ lên da cậu.//
Mà còn khiến người khác muốn mình.
Hoàng Đức Duy.
//Duy hơi khựng lại.//
Hoàng Đức Duy.
Hah~!
//Rồi cậu cười nhẹ.//
Ánh mắt cậu và Quang Anh chạm nhau. Trò chơi này, bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Duy không ngại những trò chơi tâm lý, cậu thậm chí còn thích thú với nó.
Nhưng hiếm khi nào cậu gặp một đối thủ xứng tầm như Quang Anh...
Cậu càng tiếp xúc, càng thấy anh cũng không hề đơn giản.
Quang Anh dựa vào thành sofa, tay đặt hờ trên thành ghế phía sau Duy, ánh mắt trầm ổn nhưng sắc bén.
Duy cười nhẹ, ngả người ra sau, đôi mắt nửa khép lại như thể đang hưởng thụ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Hoàng Đức Duy.
Vậy anh muốn, tôi thực hành bài học này thế nào?
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên.//
Cậu thử xem?
Nguyễn Quang Anh.
Thử khiến tôi muốn cậu đi.
//Quang Anh nghiêng đầu.//
Duy không đáp ngay, cậu nhìn Quang Anh chậm rãi lui về bàn làm việc, đứng tựa người lên bàn, khoanh tay nhìn cậu.
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó chậm rãi đứng dậy đi đến, nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Bàn tay cậu lướt nhẹ trên mặt bàn, những ngón tay cố tình chạm vào tay Quang Anh.
Khoảng cách lúc này gần đến mức chỉ cần một cái nghiêng đầu, môi họ có thể chạm vào nhau.
Anh để mặc Duy thử nghiệm, để xem cậu có thể thực hành đến đâu.
Hoàng Đức Duy.
//Duy cười khẽ, giọng nói trầm thấp.//
Như thế này?
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhìn cậu, đôi mắt có chút ý cười.//
Nhưng thay vì trả lời, anh đột nhiên nghiêng đầu sát hơn, môi gần như chạm vào tai Duy, giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở nóng rực.
Nguyễn Quang Anh.
Còn chưa đủ.
Và đó là khoảnh khắc cậu nhận ra—
Người bị dạy dỗ hôm nay, có khi lại chính là mình.
Hoàng Đức Duy.
"Anh ta... Quyến rũ thật."
Comments
em be's
Văn ở trường của bạn này chắc điểm ok lắm ha 🤔
2025-06-19
0