Chương 5: Bẫy ngọt.

Duy không dễ bị đánh bại.
Cậu nhướn mày, khóe môi cong lên như đang thách thức. Nếu Quang Anh đã muốn chơi, cậu sẽ chơi đến cùng.
Cậu không lùi lại, mà ngược lại còn tiến gần hơn.
Tay cậu chống lên bàn, giữ nguyên khoảng cách vừa đủ để từng hơi thở của họ hòa lẫn vào nhau.
Mắt đối mắt.
Sự im lặng bao trùm, nhưng không hề nhàm chán. Nó như một sợi dây căng chặt, chỉ chờ một cú giật để bùng nổ.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Duy cười nhẹ, giọng trầm thấp.// Anh khó tính quá, nếu là người khác đã sớm hôn tôi rồi.
Quang Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu.
Rồi, thay vì trả lời, anh vươn tay… Nắm lấy cằm Duy.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
...
Ngón tay mềm mại, lành lạnh, nhưng lực giữ lại chẳng nhẹ chút nào.
Duy thoáng bất ngờ, nhưng ngay lập tức bật cười.
Cậu không ngăn cản, mà còn nghiêng đầu vào lòng bàn tay anh, để mặc anh nắm giữ cậu theo ý mình.
Đây, dường như không còn là trò đùa đơn thuần nữa.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Cậu giỏi thật. //Quang Anh thì thầm.//
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Nhưng tôi nghĩ… //Anh bóp nhẹ cằm Duy, kéo gương mặt cậu lại gần hơn.//
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Vẫn chưa đủ khiến tôi 'muốn' đâu.
Duy chưa kịp đáp, Quang Anh đã buông cậu ra, ngả người ra sau như thể chưa từng làm gì cả.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
//Anh chậm rãi vươn tay chỉnh lại cổ áo, giọng bình thản.// Buổi chụp hôm nay kết thúc rồi.
Duy đứng yên một lúc, nhìn Quang Anh, khóe môi khẽ nhếch lên rồi một tiếng cười khẽ vang lên.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
"Hay lắm, sếp Quang Anh."
Ban đầu, cậu chỉ muốn thử xem Quang Anh có phải kiểu người dễ bị quyến rũ không.
Nhưng giờ thì cậu nhận ra - Người này hoàn toàn không đơn giản, trong đầu anh đã có kế hoạch gì đó rất kiên định rồi.
Quang Anh không né tránh, không đỏ mặt, không bị dẫn dắt.
Anh còn chủ động tạo ra khoảng cách mập mờ, rồi thản nhiên bỏ đi khi đạt được hiệu ứng mong muốn.
Rõ ràng là… Một kẻ có kinh nghiệm chơi trò này hơn cậu tưởng.
Duy chống tay lên cằm, nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, chậm rãi cười khẽ.
---
Vài ngày sau, Duy nhận được tin nhắn từ studio.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
💬 [Quang Anh - CRR Studio]: Lịch trình của cậu. 10h sáng mai, studio. Đừng trễ.
Cậu nhìn tin nhắn, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
💬[Duy]: Là trợ lý của anh, tôi có cần chuẩn bị gì không?
Quang Anh trả lời rất nhanh.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
💬[Quang Anh - DG Studio]: Chuẩn bị tinh thần.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Duy bật cười.// Anh ta lại muốn thử mình cái gì nữa đây?
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu cất điện thoại, vươn vai một cái rồi đứng dậy.//
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Được thôi, dù là trò gì, tôi cũng sẽ chơi đến cùng với anh.
---
Buổi sáng hôm sau, Duy đến studio đúng giờ. Không sớm, không muộn.
Vừa bước vào, cậu đã thấy Quang Anh đang xem xét lại concept chụp hôm nay.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên, mái tóc nâu hơi rối một chút nhưng lại càng làm anh trông cuốn hút hơn.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Duy đứng tựa vào cửa, khoanh tay, khẽ nhướn mày.// Trợ lý của anh có cần đứng yên như tượng không?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh không nhìn cậu, chỉ bình thản đáp.// Vậy thì đến giúp tôi một tay đi.
Duy bước lại gần, ngồi xuống cạnh anh, liếc qua màn hình máy tính.
Concept hôm nay là một bộ ảnh chụp theo phong cách gợi cảm nhưng nghệ thuật.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Duy nhìn lướt qua Quang Anh.// Sếp định tự chụp bản thân à?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh ngước mắt nhìn cậu, hơi nhướn mày.// Cậu nghĩ sao?
Duy chống cằm, ánh mắt dừng lại trên những tấm ảnh tham khảo.
Cổ áo mở rộng, xương quai xanh lộ rõ, ánh đèn nhấn mạnh từng đường nét sắc sảo trên gương mặt…
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu hạ giọng, nửa đùa nửa thật.// Tôi nghĩ… Anh rất hợp với mấy bộ ảnh kiểu này.
Quang Anh không đáp. Chỉ là, ánh mắt anh hơi nheo lại, rồi bỗng nhiên đặt tay lên tay Duy.
Khoảnh khắc đó, hơi thở của Duy chững lại một chút.
Không phải vì cái chạm... Mà vì cách Quang Anh chạm vào cậu.
Không hề hời hợt.
Cũng không có ý thăm dò.
Mà là… Một sự tự nhiên đến mức khiến người khác mắc bẫy.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp.//
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Cậu nghĩ mình có thể làm tốt công việc trợ lý này không?
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
//Duy nhìn anh, khóe môi cong lên.// Nếu công việc này chỉ đơn giản là đứng bên cạnh anh và nhìn anh diễn trò...
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Thì tôi nghĩ không ai làm tốt bằng tôi nữa đâu.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh bật cười khẽ.// Vậy thì đi theo tôi.
Buổi chụp ảnh bắt đầu.
Duy đứng ngoài quan sát.
Và quả thật, Quang Anh rất biết cách khiến người khác không thể rời mắt.
Mỗi cử chỉ, mỗi góc nghiêng, mỗi ánh mắt... Đều mang theo một sức hút khó cưỡng.
Rồi đến lúc chụp cảnh liếm vệt mật ong trên ngón tay, Duy đứng yên, ánh mắt trầm xuống.
Quang Anh ngửa đầu ra sau, ngón tay trắng trẻo ám một lớp mật ngọt vàng óng nhẹ lướt qua môi, đầu lưỡi khẽ chạm vào khớp ngón tay…
Một động tác đơn giản, nhưng trong mắt Duy... Nó chẳng khác gì khiêu khích.
Cậu nhìn chằm chằm, cảm giác như bị ánh mắt Quang Anh kéo vào một cái bẫy vô hình.
Rồi như thể cảm nhận được ánh nhìn ấy, Quang Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Duy.
Một khoảnh khắc.
Không ai nói gì.
Nhưng bầu không khí trong phòng bỗng nhiên nóng hơn một chút.
Duy khẽ nhếch môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
"Mình hiểu lý do vì sao Trụ Vương mê muội con hồ ly kia rồi..."
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
"Anh ta không có đuôi, mà còn cỡ này cơ mà."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play