Đối với anh, Thẩm An Nhiên chỉ là một trách nhiệm được giao phó. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy cậu bé nhỏ nhắn ấy đứng trong nhà mình, cảm giác lại không hề đơn giản như vậy.
Trịnh Dịch Phong chống cằm nhìn anh, cười như nhìn thấu điều gì đó.
Trịnh Dịch Phong (Bạn thân top) α
Cẩn thận đấy, coi chừng một ngày nào đó cậu lại nuôi đến nghiện luôn.
Tống Dạ Hàn nhướng mày, cười nhạt:
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Cậu nói linh tinh gì vậy?
Trịnh Dịch Phong (Bạn thân top) α
Không có gì đâu, tôi chỉ thấy… hơi thú vị thôi.
.
Tối tại biệt thự nhà họ Tống
An Nhiên bước vào nhà, cẩn thận cởi giày, sau đó nhẹ nhàng đi vào trong.
Cậu cứ nghĩ sẽ không ai chú ý đến mình, nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc đột nhiên vang lên:
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Về trễ
Cậu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía sofa. Tống Dạ Hàn đang ngồi đó, áo sơ mi hơi mở hai cúc, tay cầm ly rượu, ánh mắt tối sâu nhìn cậu.
An Nhiên lúng túng cúi đầu:
Thẩm An Nhiên (Em) Ω
Em… tan học xong có đi mua ít đồ…
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Không phải nói có người đón?
Cậu bối rối siết chặt quai cặp. Cậu vốn nghĩ không cần làm phiền ai nên đã tự đi bộ về.
Tống Dạ Hàn đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cậu. Cậu theo bản năng lùi một bước, nhưng chưa kịp tránh thì cổ tay đã bị nắm lấy.
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Tự đi bộ?
Giọng anh không lớn nhưng lại có áp lực vô hình khiến An Nhiên không dám nói dối. Cậu cắn môi, gật đầu.
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Lần sau không được như vậy nữa.
Cậu ngạc nhiên ngước lên, thấy ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm của anh, trong lòng bỗng có cảm giác khó tả.
Chú… đang lo cho mình sao?
Không để cậu kịp suy nghĩ, Tống Dạ Hàn đã xoay người rời đi. Chỉ để lại một câu nói ngắn gọn:
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Đói không?
Cậu chớp mắt. Một lát sau mới nhẹ giọng đáp:
Thẩm An Nhiên (Em) Ω
Dạ… có một chút.
Tống Dạ Hàn dừng chân, sau đó khẽ phất tay:
Tống Dạ Hàn (Chú) α
Đi ăn.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, lòng khẽ rung động.
Chú thực sự… không lạnh lùng như cậu nghĩ.
.
KYA =))))
Bắt đầu đã có 2 chút tiến chuyển tình cảm rồi đó .
Comments