[Rhycap]Dưới Hoa Cúc Trắng
Gió Lặng Trước Giông Tố
Sáng hôm sau, Đức Duy bị đánh thức bởi âm thanh lạch cạch ngoài cửa. Cậu mơ màng mở mắt, đầu óc còn choáng váng . Căn phòng vẫn vậy, rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Quang Anh không có trong phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng nói của một gia nhân.
...
Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Cậu chủ bảo cậu xuống ngay.
Đức Duy vội vàng chỉnh lại y phục, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đọng lại trên gương mặt. Cậu chậm rãi bước xuống phòng ăn, nơi Quang Anh đang ung dung dùng bữa cùng Thành An và Quang Hùng.
Nguyễn Quang Anh
Chậm chạp quá đấy.
Quang Anh hờ hững nói, không buồn ngước lên.
Đức Duy khẽ cúi đầu, ngồi vào chỗ của mình. Không khí trong bữa ăn căng thẳng đến mức cậu cảm thấy nghẹt thở. Thành An lặng lẽ nhìn Đức Duy, ánh mắt có chút thương cảm.
Nguyễn Quang Anh
Ngươi định không ngồi à?
Đức Duy giật mình, vội vã cầm đũa lên. Nhưng bàn tay cậu run run, khiến miếng thức ăn rơi khỏi đũa. Một tiếng "cạch" vang lên giữa không gian im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Vụng về thật//nhếch môi//
Thành An
//cau mày// Cậu ấy còn chưa quen, anh đừng quá khắc khe.
Quang Hùng
//gật đầu// Đúng vậy, ít ra cũng phải để cậu ấy thích nghi dần chứ.
Nguyễn Quang Anh
Không cần au dạy ta phải làm gì.//lạnh lùng//
Đức Duy nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn. Cậu biết dù có giải thích cũng vô ích, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Nhưng trong lòng cậu dâng lên một nỗi cay đắng khó tả.
Sau bữa ăn, Đức Duy lặng lẽ thu dọn chén đĩa, rồi đi về phòng. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, giọng Quang Anh vang lên.
Nguyễn Quang Anh
Tối nay ngươi không được ngủ trên giường. Sàn nhà vẫn còn đủ rộng.
Đức Duy cắn môi, gật đầu, không nói thêm lời nào. Cậu không muốn tranh cãi, cũng không có quyền làm vậy.
Thành An
//thở dài// Anh thực sự phải làm đến mức này sao?
Nguyễn Quang Anh
//nhún vai// Ta chỉ cho cậu ấy biết vị trí của mình thôi.
Họ không nói gì thêm. Nhưng trong lòng họ đều biết, Quang Anh không hoàn toàn vô cảm như vẻ ngoài. Chỉ là chính anh cũng không nhận ra điều đó mà thôi.
Comments