Bóng Tối Trong Lòng

Đêm xuống, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Đức Duy ngồi co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu gối. Lưng cậu bắt đầu ê ẩm vì phải ngủ dưới nền cứng, nhưng cậu không dám than vãn. Đây là ngôi nhà mới của cậu, nhưng lại chẳng khác gì một nhà giam.
Bỗng cánh cửa bật mở, Quang Anh bước vào.
Ánh mắt anh lướt qua bóng dáng nhỏ bé dưới đất, nhưng chỉ im lặng cởi áo khoác rồi ngả lưng lên giường.
Không gian im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa sổ. Đức Duy khẽ động đậy, cố tìm một tư thế thoải mái hơn. Chợt, giọng nói trầm thấp của Quang Anh vang lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi thấy thế nào rồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu//
Em không tin vào tai mình. Quang Anh đang hỏi han cậu sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lúng túng// Tôi...vẫn ổn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt// Vẫn ổn? Ngươi không thấy nhục nhã à?
Em cắn môi, siết chặt vạt áo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không có quyền phản kháng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Ngươi không có quyền.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt nhất là cứ quen dần đi. //Lạnh lùng quay mặt vào tường//
Bên ngoài, Thành An và Quang Hùng đứng tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn vào căn phòng.
Thành An
Thành An
Anh ấy không hẳn là ghét cậu ấy đâu, đúng không?
Quang Hùng
Quang Hùng
//gật đầu, ánh mắt trầm tư// Nhưng anh ấy cũng không muốn thừa nhận điều đó.
Thành An
Thành An
//thở dài// Chỉ sợ đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.
*TUA*
Sáng hôm sau, khi Đức Duy còn đang mơ màng vì cả đêm trằn trọng, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở. Một gia nhân cúi đầu thông báo:
...
...
Thiếu gia, cậu chủ cho gọi cậu xuống sảnh.
Đức Duy vội vàng chỉnh trang y phục rồi bước xuống. Khi vừa đến sảnh lớn, cậu đã thấy Quang Anh đã ngồi ung dung trên ghế, bên cạnh là Quang Hùng và Thành An.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại đây //ra lệnh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//chậm rãi bước tới//
Lòng cậu đầy lo lắng. Cậu không biết lần này mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đặt chén trà xuống, lạnh lùng// Ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi đâu ạ?//ngạc nhiên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không cần biết, chỉ cần đi theo là được.
Quang Anh đứng dậy, ánh mắt không để lộ chút cảm xúc nào.
Thành An nhìn Đức Duy, rồi quay sang Quang Anh.
Thành An
Thành An
Anh đừng làm khó cậu ấy quá.
Quang Hùng cũng lên tiếng.
Quang Hùng
Quang Hùng
Đúng vậy, dù sao cậu ấy cũng chưa quen với những quy tắc ở đây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt// Ta không cần ai dạy cách đối xử với người của mình.
Đức Duy siết chặt tay, nhưng không dám phản kháng. Cậu theo sau Quang Anh lên xe, lòng đầy bất an.
Xe chạy qua những con phố nhộn nhịp của Sài Gòn, nhưng không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng, xe dừng lại trước một cửa tiệm may lớn.
Đức Duy ngạc nhiên ngước nhìn Quang Anh, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vào chọn y phục đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bối rối// Tại sao...?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bộ dạng của ngươi nhìn không vừa mắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khoanh tay// Mặc dù ta không quan tâm, nhưng ít nhất ngươi cũng không nên làm mất mặt ta khi ra ngoài.
Đức Duy cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu không biết đây là sự quan tâm hay chỉ đơn giản là một yêu cầu đầy khắt khe.
Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của cậu, Quang Anh mất kiên nhẫn:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mau vào đi. Đừng để ta phải nhắc lại lần nữa.
Đức Duy cúi đầu, lặng lẽ bước vào tiệm, trong lòng mơ hồ có một chút ấm áp len lỏi giữa sự lạnh lùng của Quang Anh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play