[ĐN Azur Lane][BH] Hạnh Phúc Của Chị ? Đơn Giản Đó Là Em
Chap 3: Tín hiệu cầu cứu
Ngày hôm nay, do hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn mọi ngày, nên Azuma được phép về nhà sớm hơn dự kiến. Cũng có thể coi là may mắn cho cô, ngày hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Marie, thế nên người nữ hạm quyết định tạo một bất ngờ cho nàng.
Trên đường về, cô cố gắng vặn óc để suy nghĩ nên tặng cái gì cho nàng. Azuma chưa bao giờ hỏi Marie thích cái gì và nàng cũng chẳng tiết lộ về thứ mà mình thích, thế nên cô quyết định mua thứ đơn giản nhất. Azuma ghé vào tiệm trang sức gần đó, đắn đo một hồi thì cô chọn tặng nàng một vòng cổ với mặt dây chuyền là một viên thạch anh tím nhỏ.
Azuma
'Hehe~ Chắc em ấy sẽ thích nó cho xem !'//Mỉm cười//
Cô cứ tủm tỉm cười trên đường về nhà, tay giữ chặt lấy hộp quà nhỏ được đóng gói cẩn thận như thể không muốn làm mất. Azuma từ từ tiến đến cửa trước của căn nhà nhỏ và mở cửa ra.
Azuma
Marie ! Chị về nhà rồi đây !//Mỉm cười và bước vào bên trong//
Marie đang nấu đồ ăn trong bếp, nghe thấy tiếng của cô liền chạy ra, nhìn thấy Azuma nàng liền ôm chồm lấy cô. Cô mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Azuma
Nhớ chị nhiều thế sao ?//Mỉm cười//
Marie
Đương nhiên rồi ! Mỗi lần chị đi làm nhiệm vụ thì em ở nhà sốt ruột lắm đó !//Từ từ buông cô ra//
Azuma
Vậy sao...? Chị xin lỗi...//Cúi đầu xuống//
Nhìn thấy cô ủ rũ như vậy, Marie liền cười khúc khích và bất ngờ đặt lên má cô một nụ hôn. Khiến cho Azuma giật mình, má cô đỏ ửng hết cả lên cùng đôi tai chó luôn cụp xuống của cô vẫy vẫy trong ngại ngùng.
Marie
'Như cún con vậy~'//Mỉm cười//
Marie
Được rồi, chị mau đi nghỉ ngơi tí đi. Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi đó//Cười khúc khích với cô rồi quay người đi//
Azuma
Khoan đã !//Cầm lấy tay nàng//
Nàng định đi lại vào trong bếp thì bị Azuma nắm tay lại, Marie quay lại và hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Marie
Có chuyện gì muốn nói với em sao ?
Azuma
Em không nhớ hôm nay là ngày gì à ?//Hơi nghiêng đầu nhìn nàng//
Marie
Ngày gì ? Vẫn một ngày bình thường như bao ngày mà ?
Marie
Này, chị lại ấm đầu đấy à ?//Nhẹ đặt tay lên trán cô//
Cô mỉm cười, lắc đầu và từ từ kéo tay nàng xuống. Đưa tay ra chiếc áo khoác và lấy ra từ trong túi hộp quà cô đã chuẩn bị, Azuma đưa món quà ra trước mắt của Marie.
Azuma
Chúc mừng sinh nhật, Marie !//Cười khúc khích//
Nhìn thấy món quà trong tay cô, Marie mỉm cười nhận lấy và mở nó ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ với một thạch anh tím được đính lên mặt dây chuyền, Azuma chọn nó vì nó làm cô nhớ đến đôi mắt tím dịu dàng của nàng mỗi khi nhìn vào.
Azuma
Em thích không ?//Hơi nghiêng đầu mỉm cười với nàng//
Marie
Thích sao ? Không, em...
Marie
Em yêu nó !//Mỉm cười rạng rỡ//
Marie mỉm cười và ôm lấy cô, Azuma thấy nàng thích món quà mà cô tặng cũng vui trong lòng.
Azuma
Em muốn chị đeo nó cho em chứ ?//Mỉm cười//
Marie
Vâng, phiền chị rồi//Mỉm cười và đưa hộp quà cho cô//
Cô cầm lấy hộp quà, từ từ lấy chiếc dây chuyền ra rồi đi ra sau lưng nàng. Azuma nhẹ kéo mái tóc bạch kim của nàng lên, quàng chiếc dây chuyền quanh cổ nàng rồi đóng chốt lại, cô đi ra phía trước để có thể chiêm ngưỡng món quà của mình trên cổ Marie.
Marie
Trông nó có hợp với em không ?//Đỏ mặt một chút//
Azuma
Ưm ! Trông em xinh đẹp lắm !//Cười khúc khích//
Marie
Nó đẹp quá...//Nhìn vào mặt dây chuyền//
Marie
Cảm ơn chị nhiều lắm, Azuma//Mỉm cười và hôn lên má cô//
Azuma
Hehe~ Em thích là được rồi//Nhẹ nhàng xoa vai Marie//
Marie cười khúc khích và vòng tay quanh eo cô từ sau lưng, nhẹ tựa cằm lên vai và cọ má với Azuma.
Marie
Chị tốt bụng thật đó ! Tặng em hai món quà sinh nhật luôn mà !//Cười khúc khích//
Azuma
Hửm ? Thật sao ?//Hơi nghiêng đầu//
Azuma
Vậy món quà kia là gì vậy, cô gái đảm đang của chị ?//Mỉm cười//
Nàng cười thầm, đưa miệng mình lại gần đôi tai của Azuma và khẽ thì thầm vào tai của cô.
"Chị bình an trở về nhà, là món quà của em đấy"
Azuma nhẹ ngồi xuống ghế dưới một tán cây anh đào, dựa lưng và thở dài sau một ngày bận rộn cho đôi chân của cô. Mikasa đã dẫn cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, ăn món này đến món khác mà chủ yếu là nàng ăn được một miếng rồi đưa tất cả lại cho cô, nhiều khi Mikasa chỉ cắt đúng một miếng rồi tiếp tục báo hại Azuma phải ráng ăn cho bằng hết số còn lại.
Trong lúc Mikasa còn đang bận rộn với cái máy bán nước tự động, Azuma cũng có cho mình chút thời gian để tận hưởng cảnh đẹp của buổi hoàng hôn. Ánh nắng của buổi xế chiều dần bao phủ lấy khu cảng với sắc đỏ hồng, tiếng vỗ nhẹ của sóng biển cùng những cơn khó thổi lên làn tóc. Một cảnh đẹp thật nên thơ trữ tình khiến cho người nhìn phải mê hoặc.
Cô nhìn lên bên trái mình khi cảm nhận có cái gì đó lạnh áp lên má, là Mikasa đang mỉm cười cùng với lon nước ngọt trong tay.
Mikasa
Của cậu đây//Mỉm cười và đặt lon nước vào tay cô//
Azuma
Cảm ơn//Cầm lấy lon nước và bật mở nó ra//
Mikasa từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, thấy bạn thân mình ngồi có chút hơi gần hơn bình thường nhưng cô không để ý đến điều đó. Azuma uống một ngụm nước, mắt cô liền mở to như hai quả trứng và ho sặc sụa vì lượng ga cô vừa nuốt vào.
Mikasa
Hihi~ Cậu không quen uống soda à ?//Cười khúc khích//
Azuma
Ahem..! Tớ nhớ nó có nhiều ga thế này đâu//Nhún vai và uống thêm một ngụm nhỏ//
Mikasa
Chắc là do cậu không uống nhiều thôi//Mỉm cười và bật lon nước của nàng//
Cô và nàng ngồi đó, ngắm nhìn ánh hoàng hôn cùng nhau, để cảnh đẹp thay thế cho lời nói. Mikasa từ từ tựa đầu lên vai cô, Azuma nhìn xuống nàng một chút rồi cởi chiếc áo khoác hải quân của mình xuống mà nhẹ đặt lên vai nàng.
Mikasa
Cảm ơn cậu, Azuma//Đặt tay lên áo khoác của cô trên vai//
Azuma
Không có gì//Vẫy tay với nàng//
Mikasa
Ừm... Một chút//Mỉm cười//
Azuma
Không trách được, đi cả buổi mà
Mikasa
Nhưng cậu cũng đâu có ý kiến gì đâu, phải không ?//Cười khúc khích//
Azuma
Ừ thì cũng phải ăn hết cái đống mà cậu- Ưm !
Mikasa
Cậu nói gì cơ ?//Nhăn mặt và nhéo má cô//
Mikasa cười khúc khích và nhẹ bóp má cô một chút rồi bỏ ra, nàng nhìn xuống bàn tay được bao bọc bởi găng tay của cô thì nhìn thấy một cái gì đó giống dây chuyền.
Mikasa
Cái gì trong tay cậu vậy ?//Hơi nghiêng đầu và chỉ vào tay cô//
Azuma
À, cái này hả ?//Mở tay ra cho Mikasa//
Bên trong tay cô là một chiếc dây chuyền với viên thạch anh tím đính lên mặt dây. Nhìn nó Mikasa cũng ngờ ngợ ra được rằng nó thuộc về ai.
Azuma
Tớ tặng em ấy vào sinh nhật lần thứ... Tớ không nhớ lần thứ mấy nữa...
Mikasa
Tớ chắc em ấy sẽ rất đẹp khi đeo nó//Mỉm cười//
Azuma nhìn chiếc dây chuyền trong lòng ban tay mình, nó không thay đổi gì nhiều sau năm tháng. Vẫn đẹp, vẫn sắc sảo như ngày cô mua nó. Chỉ là người đeo nó đã chẳng còn, cô bỏ nó vào lại túi vì nhìn nó mãi sẽ chỉ khiến cô đau lòng thêm.
Azuma
Đẹp thật nhỉ...//Nhìn về phía hoàng hôn//
Mikasa
Ừm, cậu nói phải//Mỉm cười//
Cả hai lần nữa im lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ của biển vào bờ, Azuma nhẹ đưa bàn tay vào và xoa mái tóc của Mikasa. Có một hương thơm nhẹ từ mái tóc của nàng, dù nó không thân thuộc nhưng cũng khiến cô dễ chịu. Còn nàng thì đôi gò má có chút ửng hồng sau mái tóc nâu ngắn, thú thật Mikasa thích cảm giác được bàn tay ấm của cô xoa nhẹ đầu mình. Nàng đặt đôi bàn tay lên ngực để cảm nhận trái tim đập mạnh liên hồi trong lồng ngực.
Nhưng chưa tận hưởng được cảm giác ấy bao lâu thì Azuma bỗng đưa bàn tay của cô khỏi tóc nàng, từ từ đứng dậy khỏi ghế và quay sang nhìn người bạn thân của mình.
Azuma
Muộn rồi, Mikasa. Ta về thôi chứ nhỉ ?//Hơi nghiêng đầu sang Mikasa//
Mikasa
Ừm, về thôi//Gật đầu với cô//
Đợi cho nàng đứng dậy, Azuma cùng người bạn thân đi về hướng ký túc xá của cảng. Cả hai chào tạm biệt nhau sau khi nàng được cô đưa về phòng và trả lại áo khoác cho cô trước khi đóng cửa lại. Để lại mình cô giữa hành lang vắng, Azuma bèn nhìn ra cửa sổ thì thấy trời cũng bắt đầu tối dần, cô thở dài rồi khoác chiếc áo lên vai và bắt đầu đi về hướng cửa chính.
Kawakaze
Cô thấy thế nào ? Đã làm quen được nhịp sống ở đây chưa ?//Tiến lại gần cô từ sau lưng//
Azuma
À, Kawakaze. Xin chào//Quay lại nhìn người nữ hạm tóc bạc//
Azuma
Cũng... Khó mà nói nhưng tôi nghĩ là sẽ nhanh thôi
Kawakaze
Chắc cô và Mikasa có cả một ngày bận rộn nhỉ ?//Mỉm cười//
Azuma
Ừ thì bận rộn với bụng tôi thì đúng hơn...//Thở dài//
Kawakaze
Haha ! Thế thì không cần phải ăn tối nữa đúng không ?//Đập nhẹ vào bụng cô//
Azuma
Ây, này...//Xoa xoa bụng//
Kawakaze
Thôi, không giữ cô nữa. Về đi, cẩn thận nhé//Vẫy tay với cô//
Azuma
Cô cũng vậy, Kawakaze//Vẫy tay với Kawakaze//
Sau khi chào tạm biệt người cận vệ, cô lê bước chân của mình về lại nhà. Từ từ mở cánh cửa rồi tiến vào trong, chỉ có một màn tối bao phủ lấy căn nhà. Cô nhìn quanh một lúc rồi cởi bỏ giày mà đi thẳng đến phòng ngủ, ném áo khoác của mình lên cái bàn gần đó rồi đặt lưng xuống chiếc giường êm ái kia.
Nhẹ đặt tay lên trán, mắt hướng lên trần nhà, cô không muốn ngủ một chút nào. Sợ giấc mơ ấy sẽ lại đến, sẽ lại giày vò lên tâm trí đã mệt mỏi, lên trái tim đã vỡ của cô.
Sợ sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng ấy...
Cái cảnh tượng mà cô sẽ phải ôm Marie lần cuối...
Sẽ phải nhìn nàng cười lần cuối...
Azuma
Marie...//Nhắm chặt mắt lại//
Cô từ từ dùng cánh tay ôm lấy cơ thể đang run lên như thể đang muốn bảo vệ mình khỏi bóng tối bủa vây, nước mắt đọng trong mắt cũng đã bắt đầu chảy xuống trên má cô.
Azuma
Chị muốn em ở đây...
Cả khu cảng của Trọng Anh như chìm trong giấc ngủ, chỉ còn vài ánh đèn để khắp sáng đường đi. Mặt biển yên tĩnh được soi sáng bởi ánh trăng trên bầu trời đêm, nhìn ngắm khung yên bình đẹp như tranh vẽ trước mắt, Nagato không khỏi mỉm cười và nhẹ nhắm mắt lại trước những cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen dài của mình.
Mutsu
Onee-chan không đi ngủ sao ạ...? Nửa đêm rồi đó...//Dụi mắt nhìn chị gái mình//
Nagato
Hửm ? Mutsu, em đi ngủ trước đi. Chị hoàn thành nốt chút công việc rồi sẽ đi ngủ sau//Mỉm cười và nhẹ xoa đầu Mutsu//
Mutsu
Hông chịu đâu ! Onee-chan ngủ cùng em đi !//Bĩu môi và ôm lấy Nagato//
Nhìn thấy em gái nhõng nhẽo như vậy, Nagato chỉ biết cười trừ và nhẹ nhàng xoa đầu em. Nhưng vẫn còn vài việc cần phải giải quyết, mà em gái của người thì lại không chịu buông ra. Trong đầu của người lãnh đạo tối cao Trọng Anh liền nảy ra một ý.
Nagato
Mutsu này, nếu em ngoan đi ngủ trước thì ngày mai Onee-chan sẽ thưởng cho em//Mỉm cười//
Mutsu
Thưởng ?//Hơi nghiêng đầu nhìn lên chị gái//
Nagato
Đúng ! Ngày mai em muốn ăn kem hay đồ ngọt gì, chị mua cho !//Cười khúc khích//
Nghe đến đồ ngọt, tâm hồn có chút trẻ con của Mutsu như được thắp sáng lên. Em mỉm cười rạng rỡ như ánh bình minh và gật đầu.
Mutsu
Dạ ! Vâng ! Nhưng chị cũng hứa là sẽ đi ngủ với em sơm nhé !//Nhìn vào đôi mắt vàng của chị gái//
Nagato
Được rồi, chị hứa//Mỉm cười//
Trao cho cô em gái bé bỏng một nụ hôn trên trán, vẫy tay với em rồi tiếp tục làm việc. Mutsu nhìn ngắm người chị gái của mình một hồi rồi cũng chuẩn bị đi đến phòng ngủ. Bỗng cánh cửa liền bị mở toang, khiến cho Nagato phải dừng lại và ngước mặt lên nhìn.
Nagato
Kawakaze...?//Hơi nghiêng đầu//
Kawakaze
Nagato đại nhân ! Thần có tin khẩn !
Nagato
Cái gì ? Tín hiệu cầu cứu ?
Kawakaze
Vâng !//Cúi đầu trước Nagato//
Nagato
Của ta sao ?//Hơi nghiêng đầu nhìn người cận vệ//
Kawakaze
Không, thưa Nagato đại nhân. Tín hiệu khá lạ nên có thể là của đồng minh ta nhưng cũng có thể là của kẻ địch//Nhìn lên người//
Nagato
Hừm, vậy là không phải của ta sao...//Đưa tay lên cằm//
Nagato ngồi suy nghĩ một hồi để đưa ra phương án, còn Kawakaze ngồi đó chờ quyết định của người. Mutsu ngồi bên cạnh không giấu nổi sự lo lắng bên trong.
Mutsu
Onee-chan, ta phải làm gì đây...?//Quay sang nhìn chị gái//
Nagato
Mutsu, để chị suy nghĩ nào...
Nagato
Được rồi, cử một nhóm nhỏ đến đó điều tra. Nếu là của đồng minh thì lập tức ứng cứu !
Kawakaze
Thần xin tuân lệnh !
Nagato
Đi đi !//Nói to với Kawakaze//
Kawakaze
Rõ !//Cúi dập đầu và ngay lập tức rời đi//
Nagato nhìn bóng lưng của Kawakaze dần khuất đi khỏi tầm mắt, người đưa mắt lên nhìn bầu trời cùng ánh trăng đang dần bị che lấp bởi mây đen. Bắt đầu thả những giọt mưa nặng hạt xuống đất, báo hiệu cho một cơn bão lớn đang kéo đến.
Mutsu
Sẽ không sao chứ, Onee-chan...?
Nagato
Không sao đâu, Mutsu//Mỉm cười và nhẹ xoa đầu cô em gái//
Kawakaze
Mọi người đã chuẩn bị lên đường chưa ?
Hiei
Vâng, thưa Kawakaze-sama//Gật đầu//
Nhóm của Kawakaze bao gồm chị em nhà Kongou là Hiei, Haruna và chị cả Kongou. Ayanami cũng tham gia với vai trò trinh sát và Kawakaze sẽ đảm nhiệm chỉ huy. Đây là lần thứ hai Ayanami tham gia nhiệm vụ nên trong lòng em có chút hồi hộp, chưa kể thời tiết cũng bắt đầu có dấu hiệu xấu đi.
Kawakaze
Sẵn sàng chưa ?//Nhìn sang Ayanami//
Ayanami
Dạ, vâng !//Gật đầu với người nữ hạm tóc bạc//
Kawakaze
Được rồi, thế thì chúng ta lên đường !
Nhóm của Kawakaze chuẩn bị khởi hành thì bị một tiếng gọi khiến cho dừng lại, người cận vệ quay đầu lại nhìn thì thấy Azuma và Mikasa đang tiến về phía mình. Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, mọi người đều cúi đầu xuống như lẽ thường tình ngoại trừ Kawakaze thì không giấu nỗi sự lo lắng trong mắt.
Azuma
Tôi sẽ đi cùng các cô !
Kawakaze
Đ-Đi cùng ? Đừng có giỡn, Azuma ! Cô còn chưa được sửa chữa và tái trang bị xong !
Azuma
Trời mưa bão lớn thế này, còn thêm tầm nhìn bị hạn chế. Các cô sẽ gặp khó khăn đấy//Đặt một tay lên ngực//
Azuma
Đừng lo, Kawakaze. Tôi được huấn luyện cho tình huống này mà
Mikasa
Chịu đi. Tôi nhắc còn nhiều hơn mà có được đâu//Mỉm cười và nhún vai với Kawakaze//
Nhìn thấy sự kiên quyết của cô, Kawakaze cũng chỉ biết thở dài và gật đầu chấp thuận cho cô với Mikasa đi cùng.
Kawakaze
Thế thì được. Nhưng tôi phải nhắc, tình trạng chiến đấu của cô chưa đảm bảo thế nên chỉ được đứng tuyến sau cùng chị em Kongou, rõ chưa ?
Kawakaze
Được ! Trọng Anh, cơ động !
Tiếng sấm nổ vang cùng bầu trời bị che phủ bởi mây đen, cơn mưa cũng bắt đầu nặng hạt hơn trên vai. Azuma ngước lên nhìn, đưa tay ra và cảm những hạt mưa rơi lả tả lên khắp quần áo khiến cả người cô ướt đẫm, con tàu của cô thì bị nghiêng lắc dữ dội vì sóng biển liên tục đập mạnh vào hai bên sườn tàu.
Mikasa
Azuma ! Vào trong đi ! Không là bị cảm đó !//Đi lại gần và kéo cô vào bên trong phòng//
Azuma
Đừng lo, Mikasa. Tớ không dễ bị bệnh thế đâu//Vẫy tay với nàng//
Mikasa
Dẫu là vậy thì cũng không nên xem thường sức khỏe bản thân thế chứ !//Cầm lấy khăn và lau người cho cô//
Cô nhắm một bên mắt và để cho Mikasa lau người cho mình, nàng chủ yếu là lau khô tóc cô còn quần áo của cô thì đã ướt nhẹp hết cả nên lau qua loa cho có. Nhưng cũng cảm ơn vì áo của cô bị ướt mà Mikasa có thể nhìn xuyên thấu qua và thấy rõ được áo ngực của Azuma, khiến cho mặt của nàng đỏ lên như quả cà chua.
Azuma
Cậu sao thế ?//Hơi nghiêng đầu nhìn Mikasa//
Mikasa
K-Không có gì...//Quay đi nhìn chỗ khác//
Azuma
'Cậu ấy lạ thật...'//Thở dài//
Mikasa
Áo khoác của cậu ướt hết cả rồi. Để tớ mang đi- Ấy !
Một cơn sống đập mạnh vào sườn tàu khiến nó nghiêng mạnh, Mikasa liền bị lực quán tính mà té xuống nhưng may mà cô nhanh chóng cầm lấy tay nàng và để nàng ngã lên mình.
Azuma
Cậu không sao chứ ?//Nhìn lên Mikasa//
Mikasa đỏ mặt vì nàng vừa đáp mặt vào ngực của cô, cảm nhận được mềm mại của chúng trên má. Cô thấy mặt bạn thân mình đỏ lên thì lo lắng đặt tay lên má để kiểm tra nhiệt độ cho nàng.
Azuma
Cậu chắc chứ ? Má nóng lên rồi này//Hơi nghiêng đầu//
Mikasa
Không sao, tớ ổn mà !//Nhắm chặt mắt lại//
Trong lúc nàng đang cố gắng lấy mái tóc che đi khuôn mặt đỏ bừng, cô chỉ biết nhún vai rồi từ từ đỡ Mikasa đứng dậy.
Ayanami
📞💬: Ayanami đây ạ, ta sắp đến nơi có tín hiệu phát ra rồi
Nghe thấy tiếng của Ayanami qua bộ đàm, cô liền chạy đến và cầm bộ đàm của mình lên.
Azuma
📞💬: Có thấy gì khả nghi không ?
Ayanami
📞💬: Không ạ, thưa Azuma đại nhân. Thời tiết xấu nên tầm nhìn bị hạn chế ạ
Azuma
📞💬: Được rồi, nếu có gì thì báo ngay về cho nhóm
Azuma đặt bộ đàm lại vị trí rồi ngó đầu ra khỏi phòng để quan sát, trong cơn bão dữ dội cô thấy phía trước có vài bóng dáng của tàu lạ nhưng cô không thể nhìn rõ từ khoảng cách này.
Kawakaze
📞💬: Ayanami, Kawakaze đây. Phát hiện có vài tàu lạ trước đội hình, chuẩn bị theo tôi
Ayanami
📞💬: Đã rõ ! Thưa Kawakaze-sama !
Ayanami liền chạy ra trước mũi tàu rồi nhảy xuống mặt biển, con tàu khu trục của em liền phát sáng giữa màn đêm rồi hóa thành các khối vuông xanh. Chúng bay lên rồi hướng đến chỗ của Ayanami, phát sáng rồi biến thành thiết bị chiến đấu trên lưng em. Kawakaze đến gần bên cạnh người nữ hạm sau khi cũng có thiết bị chiến đấu trên lưng mình.
Kawakaze
Sẵn sàng chưa ?//Nhìn sang Ayanami//
Ayanami
Ayanami, đã sẵn sàng !
Kawakaze
Nghe cho kỹ, Ayanami. Chúng ta sẽ chỉ trinh sát vòng ngoài, nếu có dấu hiệu của kẻ địch thì mau rút lui. Rõ chưa ?
Kawakaze
Đi thôi !//Lướt trên mặt biển//
Ayanami liền lướt đi theo sau người nữ hạm tóc bạc, để lại Azuma cùng Mikasa và chị em Kongou sau lưng. Nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, Kawakaze và Ayanami vẫn chưa trở lại khiến cho cô lo lắng.
Mikasa
Azuma, cậu đi đâu vậy ?//Nhìn lên cô//
Azuma
Tớ sẽ đi vào đó kiểm tra//Cầm lấy áo khoác lên//
Azuma
Không được, cậu ở đây bảo vệ những người còn lại//Lắc đầu với nàng//
Nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của Mikasa, cô đi lại gần và nhẹ ôm lấy nàng như cái cách mà cô hay dùng với Marie để khiến sự lo âu trong nàng vơi đi. Mikasa có hơi bất ngờ nhưng cũng vòng tay nàng quanh cô để ôm lấy cô.
Azuma
Đừng lo, tớ sẽ không sao đâu//Mỉm cười và từ từ buông Mikasa ra//
Mikasa
Được rồi, nhưng nhớ là phải cẩn thận đó//Mỉm cười//
Azuma gật đầu rồi đi ra trước mũi tàu, cô liền nhảy xuống mặt biển và con tàu nhanh chóng trở thành thiết bị chiến đấu trên lưng cô. Trời mưa bão to đến mức mà chân cô không đứng vững, phải dùng cánh tay để nước mưa không rơi vào mắt.
Hiei
Ngài Azuma đại nhân ! Ngài định đi đâu ?//Nói to với cô//
Azuma
Tôi sẽ đi vào trong kiểm tra ! Các cô ở đây canh gác !
Kongou
Không được ! Ngài Kawakaze đã kêu ngài không được rời khỏi vị trí mà !
Azuma
Chúng ta không còn thời gian đâu ! Người phát tín hiệu cầu cứu cần chúng ta giúp đỡ !
Haruna
Nếu như ngài vào trong thì bọn tôi cũng vào !
Azuma
Tôi đã nói là ở đây và canh gác xung quanh !
Azuma
CÂM MỒM ! Ở ĐÂY ! CANH GÁC !
Cả ba chị em nhà Kongou đồng thanh rồi nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu và canh gác xung quanh theo lệnh của cô, sau khi đã không còn ai ngăn cản, Azuma liền tiến sâu về phía trước nơi tín hiệu cầu cứu đang phát ra. Đúng lúc cô vừa rời đi thì Kawakaze quay trở về lại nhóm, ngó nghiêng thì không nhìn thấy bóng dáng cô đâu thì người cận vệ liền quay sang Mikasa.
Mikasa
Đi rồi//Mỉm cười và nhún vai//
Mikasa chỉ mỉm cười rồi đá mắt về phía trước, Kawakaze chỉ còn biết bất lực rồi hét lên to hơn cả tiếng sấm.
Cô lướt trên mặt biển và quan sát, xung quanh là tàu của lũ Siren nhưng đều đã bị tiêu diệt. Có vẻ như là đã có trận hải chiến ở đây, Azuma đi theo vị trí mà tín hiệu cầu cứu phát ra rồi luồn lách qua các tàn dư của cuộc chiến. Cuối cùng thì cô cũng phát hiện được con tàu, trông giống một tàu tuần dương hạng nhẹ, nơi phát ra tín hiệu mạnh đang trong tình trạng bị hư hỏng nặng và nó còn bị nghiêng sang một bên.
Azuma
Thấy rồi//Tiến lại gần con tàu//
Azuma nhảy khỏi mặt biển và đáp lên boong tàu, nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng của ai. Cô đi vòng quanh để tìm kiếm thì phát hiện có một bóng người, đang ngồi dựa vào cánh cửa gần đó.
Cô bước đến gần, lúc này hình ảnh của người kia hiện rõ trong mắt cô hơn. Đó là một cô gái trẻ, có mái tóc bạch kim với màu đen ở đuôi tóc và nó dài đến mức mà có khi chiều cao của người này còn không bằng chiều dài tóc cô ấy. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, khuôn mặt với những đường cong diễm lệ và đôi môi hồng khép kín.
Azuma
Này, cô gì ơi//Đi lại gần và quỳ xuống kế bên cô gái//
Azuma lo lắng, cô thử lắc người này để xem nhưng cũng không có phản ứng. Sợ điều tệ nhất đã xảy ra, cô liền nhanh chóng áp tai lên ngực cô gái để xem.
Azuma
'Tim vẫn đập... May quá'//Thở phào nhẹ nhõm//
Cô gái có vẻ đã bất tỉnh sau khi chiến đấu với lũ Siren, nhưng khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến cô ấy trong giống như đang ngủ một giấc say hơn. Lúc này Azuma mới nhìn trang phục của người này và hơi nghiêng đầu nhìn nó.
Azuma
Trang phục này là...
Azuma
'Người của Đông Hoàng sao...?'
Azuma
'Ôi không...'//Thở dài//
Kawakaze
📞💬: Azuma ! Cô làm cái quái gì vậy !? Tôi đã bảo là không được tự tiện rời đội hình mà !
Là Kawakaze đang tức giận qua bộ đàm, cô thở dài và cầm lấy bộ đàm của mình lên.
Azuma
📞💬: Quên chuyện đó đi, Kawakaze. Tôi tìm được người phát đi tín hiệu rồi
Kawakaze
📞💬: Vậy sao ? Tình hình thế nào ?
Azuma
📞💬: Trông có vẻ như là nữ hạm nhưng cô ấy bất tỉnh rồi. Con tàu cũng bị hư hỏng nên ta phải kéo về lại Trọng Anh
Kawakaze
📞💬: Được rồi, ở yên đó. Chúng tôi sẽ tiến vào hỗ trợ-
Ayanami
📞💬: Cấp báo ! Phát hiện bốn tín hiệu lạ đang tiến về phía ta !
Kongou
📞💬: Kawakaze-sama ! Ta phải làm gì đây ?
Haruna
📞💬: Chết tiệt ! Sao lại là lúc này...
Cảm thấy không còn thời giờ, Azuma liền cởi áo khoác của mình xuống và đắp lên người con gái kia. Cô đưa tay ra bế cơ thể mảnh khảnh ấy lên, mau chóng quay lại mặt nước và đi về lại chỗ của nhóm Kawakaze.
Kawakaze và Mikasa nhìn theo hướng chỉ tay của Hiei thì nhìn thấy bóng dáng của cô tiến lại gần, thấy Azuma không bị gì nên Mikasa cũng nhẹ nhõm đi. Khi cô tiến lại gần thì mọi người phát hiện cô đang bế người đang bị bất tỉnh trên tay.
Azuma
Tôi cần ai đó vào lại trong kia và kéo tàu của cô ấy về cảng !//Nhìn sang mọi người//
Nhưng thay vì lập tức hành động, Kawakaze và chị em nhà Kongou chỉ biết nhìn nhau sau khi phát hiện được người con gái đang nằm trên tay Azuma.
Azuma
Các cô làm gì vậy ? Mau lên !//Nói to//
Kawakaze
Azuma... Đây không phải là đồng minh của ta...
Azuma
Cái gì ? Ý cô là sao ?//Hơi nghiêng đầu nhìn Kawakaze//
Azuma ngớ người ra, cái gì mà không phải đồng minh. Chẳng phải Đông Hoàng cũng là một thành viên trong liên minh Azur Lane như Trọng Anh Sao.
Ayanami
Cấp báo ! Tín hiệu của địch đang đến gần hơn rồi ạ !//Đi lại gần nhóm//
Không còn nhiều thời gian nữa, cô sẽ tìm câu trả lời này sau. Azuma quyết định quay sang Mikasa và đặt người con gái kia lên tay nàng.
Azuma
Mikasa, cậu và mọi người mau chóng đưa người này rời khỏi đây ! Tớ sẽ quay lại và kéo tàu của người này về !
Mikasa
Cái !? Không còn nhiều thời gian đâu, Azuma ! Bỏ đi !
Azuma
Tin tớ ! ĐI ĐI !//Nhanh chóng lướt đi//
Nhìn bóng hình của cô dần khuất đi dưới cơn mưa, nàng chỉ biết nén lại nỗi lo lắng và quay sang mọi người, lúc này còn đang lưỡng lự.
Mikasa
Các cô nghe nữ hạm huyền thoại nói gì rồi đó ! DI CHUYỂN !
Azuma cuối cùng cũng quay lại được chỗ của con tàu, mau chóng biến thiết bị chiến đấu của mình lại thành con tàu chiến và nhanh móc dây kéo nói liền hai con tàu lại với nhau. Tín hiệu lạ đang tới càng gần theo từng giây, cô liền nhanh khởi động lại con tàu của mình thì bỗng dưng buồng máy không hoạt động.
Azuma
Thôi nào ! Không phải lúc này chứ !?
Cô quay lên thì thấy tín hiệu lạ đã đang tiến tới hướng cô, Azuma cắn môi mà cố gắng khởi động lại con tàu trời đánh của mình. Rồi cô cười như được mùa sau khi cuối cùng nó cũng khởi động lại được.
Không có thì giờ để mừng, cô mau chóng chuyển hướng về phía của Trọng Anh, lợi dụng cơn bão lớn để làm vật chắn cô rời khỏi vị trí cùng con tàu bị hư hỏng.
Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc trắng, đôi tai mèo và bộ trang phục hầu gái hỏi.
Một cô gái khác trả lời, có mái tóc vàng óng được tết hai bím đội mũ cao bồi trả lời.
"Quái lạ ! Rõ ràng mấy giây trước tín hiệu phát ra từ đây mà !"
Một người khác với mái tóc vàng, có phần nhỏ và mảnh khảnh hơn người kia nói lên.
"Chúng ta tới trễ rồi..."
Comments