#1 mở đầu câu chuyện
Lưu ý: những yếu tố trong đây có thể chiết suất ra từ trong phim và một số thành phần không giống
và nếu có gì thắc mắc thì hãy cứ bình luận tớ sẽ trả lời
những gì Hùng huỳnh ghi chép lại để nhớ về người anh em chí cốt của mình là Quang Anh có khi chuyện đó là thật nhưng những người đời sau cho rằng đó là một giai thoại đôi khi chuyện trong giai thoại như người ta lại mong muốn nó là thật.
Cầm tảng đá trong tay, tuy là tặng đá này nó không phải là vuông góc nhưng khi chúng ta nhìn vào thì dậy thấy nó rất tinh xảo và đẹp mắt tảng đá có màu gạch khói tưởng tượng như là màu nâu và màu cam kết hợp hòa quyện với nhau trên tảng đá có một bức ảnh rất tinh sảo nếu người khác nhìn vào không chú ý kĩ thì cứ ngỡ như nó chỉ ra một bạn đá bên đường khi nhìn rõ hơn thì mới thấy tảng đá này đẹp tuyệt lung linh.
Đôi tay cầm tảng đá rồi vuốt ve những hình in được khắc đậm trên nó rồi từ từ tiếng nói được vang lên những cảnh vật xung quanh những đồi núi nhô cao che khắp một vùng những cánh đồng lúa thơm bác ngát những ánh nắng cuối chiều tà chói giỏi lên những tin nắng bao phủ khắp một cánh đồng.
Đôi tay cầm tảng đá rồi từ từ thả nó xuống dòng sông từ từ chìm xuống giữa dòng sông mênh mông tảng đá rơi xuống giữa dòng nước sâu thẳm từtừ chìm xuống.
Và mọi chuyện bắt đầu từ hôm đó.
Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời chơi chẳng có một chút nắng nào chiếu rọi xuống cảnh đẹp xung quanh chỉ toàn là Đồi núi những hàng cây xanh mát che phủ khắp một vùng ở đó có một con sông chạy dài khắp vùng quê này bầu trời xanh mát tưởng chừng như sắp có một trận mưa nào đó kéo xuống mọi người một con việc có người thì đem gạo ra chợ bán có người thì bán những tấm chiếu những bó rau tươi mát được đặt ngay chính giữa chiếc bàn những cô gái thiếu nữ mời hàng để người ta mua
Chở hôm nay đông đúc hơn mọi khi những người từ đức khách quê người ghé qua đây đến sạp chợ nhỏ để mua một chút đồ những đứa bé chạy lon ton khắp nơi tạo ra những tiếng ồn lẫn vào đó là những tiếng mời hàng rôm rã.
Quang anh bước vội xuống xuồng đi đến chở.
Những đứa bé chạy ra nắm chặt tay Quang anh khi nhìn thấy món đồ trên tay cậu ấy Quang anh nhìn và hiểu ra rồi nói.
Quang Anh : Trạng Anh
Quà của mấy đứa đây có quà hết đấy nhé.
Xong rồi cậu ấy chạy một mạch đi vào chở nhận đứa bé cứ chảy và bám theo không rời.
Một đứa bé chảy qua xẹt ngang tưởng chừng như sắp té.
Quang Anh : Trạng Anh
Cẩn thận chứ coi chừng té
Khuôn mặt hớn hở chạy lon ton trên đường chở tiếng nói phát ra vang vạn.
Quang Anh : Trạng Anh
Có ai muốn quà hong?
Quang Anh : Trạng Anh
Đây nè đây là quà của em nè
những đứa bé chạy sát lại gần để những tuần món quà từ Quang anh
Một người thì hồn nhiên với những đứa bé còn thằng bạn của mình thì ở gần đó chơi trả lời câu đố của ông bán gạo.
Một tiếng bạc tai khiến hùng huỳnh Đớn người.
Một cú tác cực mạnh sau đó không bán gạo lên tiếng và hỏi tiếp.
Ông bán gạo
Có ba thằng lùn xếp thành hàng dọc chui vào hang thằng đi cuối cầm gậy giữa cầm súng vậy thằng đi trước cầm gì
Gương mặt đanh đá rồi cười nhép miệng và rồi trả rồi
Hùng Huỳnh
Tôi không biết!
Cứu tượng như gương mặt đó với khuôn miệng nhép sang một bên là có thể trả lời câu hỏi dễ dàng nhưng thật sự anh ta không biết.
Một khi trả lời câu hỏi của ông bán gạo nếu trả lời sai thì sẽ bị tác một bạt tai đau đớn Hùng huỳnh không phải là ngoại lệ của ông ta nhưng rồi ông ta đưa ra đáp án của mình.
Khuôn mặt vừa bị tác một cú đau đớn rồi chẳng nói gì thêm cả.
Ông ta liền hỏi câu hỏi tiếp theo.
Ông bán gạo
Điều gì mà con voi làm được mà tất cả các loại khác không làm được.
Con vẹt đứng cạnh gần đó nó là con vẹt được Hùng huỳnh cưng chiều nhất bỏng tiếng nói vang lên.
Một cú bạt tay đau hơn lúc nãy khuôn mặt há hốc mồm ra vì mình chưa kịp trả lời gì đã bị đánh một bạt tai cơn phẫn nộ đã dẫn đến tiếng chửi của Hùng huỳnh.
Hùng Huỳnh
mụ mày mất dạy, nó. nó nói mà
Khuôn mặt có chút tức giận rồi lên tiếng.
Ông bán gạo
vậy mày nói đi
Anh ta quát thật lớn vào mặt ông bán gạo.
Hùng Huỳnh
tao không biết đó
Một cô bạt tai lại vang lên.
Ông bán gạo
//Cười vui mừng sung sướng//
Ông bán gạo
Đẻ ra con voi con
Ông ta nhẽo mày rồi tiếp tục hỏi.
Ông bán gạo
Người chết nghĩ gì?
Quang Anh ở gần đó cứt tiếng trả lời.
Quang Anh : Trạng Anh
Nghỉ thở
Hùng Huỳnh
//Xoay đâu rồi nhìn về hướng Quan anh//
Không để hai người nói thêm Quang anh vội đưa ra câu hỏi.
Quang Anh : Trạng Anh
//Đôi tay điêu luyện làm động tác//
Quang Anh : Trạng Anh
trên lông dưới lông tối lòng thành một là cái gì?
Quang Anh : Trạng Anh
//Nở nụ cười tươi//
Quang Anh : Trạng Anh
Hỏi đi
Ông bán gạo
//Đứng đơ người ra//
Hùng Huỳnh
Mày không nghe hả
Gương mặt tỏ vẻ không ưa hắn ta cho lắm khuôn miệng từ từ nhỏ lại và nhái theo những lời Quan anh vừa hỏi lúc nãy nhứnh từng câu từng chữ cho hắn ta hiểu.
Hùng Huỳnh
Trên lông dưới lông tối lòng thành một
Hùng Huỳnh
//khuôn mặt nũng nịu đung đưa//
Ông bán gạo
//khuôn mặt lắc đầu//
hùng Huỳnh không nghĩ ngợi gì đứng lên đánh liên tục vào đầu ông ta không ngừng lại ngay lúc đó đôi bàn chân giậm lên cái bàn đung đưa hai tay cầm chặt đầu ông ta rồi đánh mạnh nắm tóc tiếng kêu rất lớn.
Ông bán gạo
//ngước mặt lên//
Ở ngay khoang mũi máu chảy từ trong xuống khuôn mặt yếu xỉu như đang tỏ vẻ mình đáng thương.
Ông ta ngước mặt lên trên hùng đang cuối đầu nhìn ông ta.
Hùng Huỳnh
//khởi động bàn tay//
Ông bán gạo
//tiếng như đang khóc//
từ từ bỏ chân xuống quay sang nhìn Quang anh.
Hùng Huỳnh
là cái gì Quang anh
không nghe thấy tiếng trả lời.
Hùng Huỳnh
//Quay đầu nhìn//
Hùng Huỳnh
Mai tao gửi thư cho
Ông bán gạo
//Khung mặt ngơ ngát//
Cầm chú chim yêu quý của mình rồi rời đi.
Comments
_Sunny nè_🐼💙⚡🐑
Mở đầu hay quá t/g ơi
2025-04-04
0
Giang Hương
eeee
2025-04-19
0