Chương 3

Nắng nhẹ nhàng trên từng viên ngói nhỏ

Gió đìu hiu thổi qua các tán cây

Ngày đẹp trời tản mạn những áng mây

Có ai đó tiếng vang vọng rừng núi

“Bố đ!t cả lò nhà mày thằng thượng đế!”

Trần Ninh hoảng sợ kiếm một cái áo che chắn lại cơ thể, sợ hãi ôm đầu chạy về phòng. Đoạn đường chỉ khoảng chừng mấy bước chân nhưng có đến mấy người hầu đứng đó nhìn cậu vội vã.

Sau khi hoàn toàn bao kín mình bằng chăn bông, Trần Ninh vẫn còn không tin, đưa tay xuống hạ thân kiểm tra. Giờ thì cậu hiểu cái tờ giấy đầu tiên ghi nghĩa là gì rồi.

“Lão già chó chết.” Trần Ninh thấp giọng nguyền rủa, niềm vui khi biến thành thiếu gia nhà giàu chưa được tày gang đã bị nỗi buồn thân thể ùa về hai nháy.

Trần Ninh xuyên về thời cổ đại, là con của một thương gia giàu có. Vì vấn đề sức khoẻ và thân thể nên được đưa đi biệt trang nghỉ dưỡng từ nhỏ.

Ban đầu cậu còn không hiểu, nhược thụ, chữ nhược là thân thể này yếu ớt có thể hiểu được. Này là vấn đề sức khoẻ. Chữ thụ tuy chưa rõ nghĩa nhưng để tìm hiểu sau cũng được. Rồi vấn đề thân thể là sao? Sau khi cho người hầu chuẩn bị bồn tắm tắm rửa, cậu mới tường tận.

Tên thượng đế dùng sét truyền tin khiến căn phòng cũ của cậu thủng nóc nhà, mái tóc dài của người cổ đại cũng bị đánh đến xoăn cong lên, cháy xém. Cũng may là da thịt không bị vấn đề gì, chỉ là nếu lúc này ai đó gặp thì sẽ thấy buồn cười thôi.

Trần Ninh sắp xếp lại suy nghĩ, thứ tên kia đưa cho chỉ có thân thế của nguyên chủ thôi, những thứ còn lại chỉ đành dùng cớ sét đánh lấp liếm cho qua. Hy vọng là có thể bình an mà sống tới cuối đời.

Với tình trạng y học thời xưa, hy vọng phẫu thuật làm đại nam nhân của cậu coi như bỏ đi rồi. Ít ra có thể lấy tiền mua vui sống qua ngày.

Nguyên chủ ở biệt trang này từ nhỏ, xung quanh không thiếu kẻ hầu người hạ, ai nấy đều tận tình hoàn thành công việc của mình. Có thể thấy, cậu không phải bị vứt bỏ ở chỗ này. So với các nhân vật chính bị ghẻ lạnh thì tốt hơn nhiều.

“Nhưng mà tờ giấy thứ ba ghi thụ nghĩa là gì?” Trần Ninh tự hỏi.

Nếu tờ giấy đầu tiên nghĩa là tình trạng thân thể của cậu. Tờ thứ hai là nơi cậu sống. Vậy tờ thứ ba, chả lẽ là…công việc? Đi làm thụ sao? Thụ là cái nghề gì?

Trần Ninh quay đầu, nhìn cái gương người hầu mới dọn sang phòng mới. Mặt nhỏ, mắt hạnh, mày liễu, tóc dài xoăn lọn to xoã tung trên chiếc chăn mềm. Mơ hồ thấy được vẻ mị hoặc toát ra từ mỗi lỗ chân lông.

Thiếu mỗi hai cái loa là làm được kỹ nữ.

Thân là một đại nam nhân, đầu đội trời, chân đạp đất hơn hai mươi năm cuộc đời (lúc trước), Trần Ninh quyết định đào tạo bản thân thành một tráng hán. Biệt danh Chú Bé Đô Con.

Đến lúc Vinh Yến Vân tới biệt trang thăm con trai thì thấy Trần Ninh đang đứng tấn trong sân, mái tóc dài buộc gọn, vài sợi còn xoăn lên lộn xộn. Thân trên cậu chẳng mặc gì hết, da thịt mềm mại cứ như thể toả sáng dưới ánh nắng.

“Thiếu gia đã đứng được bao lâu rồi?” Bà ngăn người hầu đang định lên tiếng lại.

Người hầu lại gần, thưa. “Bẩm phu nhân, được một khắc rồi ạ.”

“Trời nắng như thế, các ngươi không biết đường mang ô lại che cho thiếu gia sao? Tiểu An, đi lấy ô tới che cho thiếu gia.”

“Thiếu gia nói, không muốn che ô.” Người hầu rối rít đáp lại. “Còn nói gì mà, như vậy da dẻ mới đẹp.”

Vinh Yến Vân nghe thấy là con trai muốn như thế mới thôi. Nhưng động tĩnh bên này đã khiến Trần Ninh chú ý. Cậu đứng thẳng người nhìn người phụ nữ mặc đồ quý phái dưới mái hiên. Từ cuộc trò chuyện có thể thấy, đây đích thị là mẹ của cậu rồi.

“Mẫu thân, người tới rồi.” Nói rồi liền nhoẻn miệng cười lấy lòng, bước tới gần người phụ nữ.

Nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba, Vinh Yến Vân đã khuỵu chân xuống, nước mắt như mưa. Người hầu đang đỡ lấy bà cuống quít đỡ lấy. Nhất thời khung cảnh trở lên hỗn loạn.

Trần Ninh bước vội tới. “Mẫu thân sao vậy? Mẫu thân, mẫu thân bị đau ở đâu sao?”

Vinh Yến Vân cầm khăn tay lau nước mắt, nghe thấy con mình gọi lại càng nghẹn ngào. “Không, ta không sao. Chỉ là nghe thấy con gọi ta một tiếng mẫu thân mạnh khoẻ, rõ ràng cỡ đó, nên cảm động quá thôi.”

Trần Ninh: … Xúc động cỡ đó luôn.

Náo loạn như thế, tiếp tục tập cũng không tiện. Trần Ninh khoác lại áo, đỡ Vinh Yến Vân về sảnh chính nghỉ ngơi.

Vinh Yến Vân được con trai đỡ, sau khi ổn định cảm xúc thì vui vẻ hơn nhiều. Bà nắm tay Trần Ninh, kể chuyện từ thời xa lắc xa lơ. Người hầu bên cạnh cũng góp lời.

Trần Ninh gom góp tin tức, liền biết chủ cơ thể từ nhỏ yếu ớt, thân thể lại kỳ quặc. Sau đó được một đạo sĩ đi ngang chỉ điểm thì được nuôi dưỡng bên ngoài. Hàng tháng, Vinh Yến Vân đều sẽ tới đây thăm con trai. Thời điểm lễ Tết sẽ được trở về nhà chính đoàn tụ giao thừa, rồi trở lại biệt trang nghỉ dưỡng tiếp.

Đây cũng là lý do người làm ở biệt trang này làm việc không dám lơ là. Với vị chủ nhân duy nhất cũng rất nghe lời, tôn trọng.

...ooooooooooooooooOooooooooooooooooooOoooooooooooooooooooo...

Lời tác giả: Tình tiết song tính chỉ mang yếu tố vui vẻ, tạo điểm hài trong truyện. Ai đang mong chờ tình tiết “hoạt động sinh sản của loài người” vui lòng đọc tiếp. Vẫn không có “hoạt động” đó đâu, chẳng qua là tôi viết truyện mà không ai đọc thì buồn nên mời các bạn ở lại thôi :)))

P/S: Tình tiết “hoạt động sinh sản của loài người” thì không có. Nhưng từ ngữ ám chỉ “hoạt động sinh sản của loài người” thì có rất nhiều :)))

Hot

Comments

ebe muốn làm cá mặn phơi khô

ebe muốn làm cá mặn phơi khô

là ăn chuối bằng hoa á em

2025-04-20

0

ebe muốn làm cá mặn phơi khô

ebe muốn làm cá mặn phơi khô

:)) mất thiệt hả

2025-04-20

0

NSAN13

NSAN13

Nooooooo, cơ mà cũng cũng

2025-04-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play