Hướng Dẫn Sinh Tồn Phong Cách Người Thần Kinh

Hướng Dẫn Sinh Tồn Phong Cách Người Thần Kinh

Chương 1

Trần Ninh mở mắt nhìn xung quanh, trần nhà gỗ, mành giường là vải lụa, tựa đầu giường được chạm khắc tỉ mỉ. Vài món đồ trang trí để ở kệ, dù không đề giá vẫn có thể đoán được giá trị tám, chín con số của chúng.

Sau đó cậu nhắm mắt lại. Nhất định là thiếu máu đến hoa mắt rồi, nên mới nhìn gà hoá cuốc như này. Làm gì có chuyện cái ổ chó của cậu lại có mấy món xa xỉ như này.

Lại mở mắt ra, vẫn y nguyên. Chả có lẽ thiếu máu còn thể dẫn tới ảo giác cơ à.

Trần Ninh ngồi dậy, hoang mang chống tay xuống giường. Dựa vào nội thất có thể thấy, bối cảnh thuộc cổ đại, mà nhà có phòng cỡ này, không phải nhà nghèo khó gì.

Nhưng dù cậu có bẹo mình bao nhiêu lần, cố gắng tỉnh lại bao nhiêu lần vẫn không thể thoát khỏi sự thật.

Hình như cậu xuyên rồi thì phải.

...………………………………………...

Nói dễ hiểu, Trần Ninh tự sát trong phòng mình. Còn về nguyên do sao lại làm thế thì phải nói đến mấy tin tức cậu xem được trên điện thoại.

Hôm đó kênh nhà đài quốc gia đưa tin dịch zombie bùng phát, cơn chấn động không thể nói là nhỏ được. Mạng xã hội tràn lan những đoạn video người nổi điên cắn nhau nơi quảng trường. Sau đó như những bộ phim tận thế vẫn hay chiếu, mọi người được khuyến cáo nên ở trong nhà.

Trần Ninh vừa bị sa thải đầy hoảng loạn nhìn mấy gói mì chỉ còn lại lèo tèo hai gói. Không ra ngoài thì cậu lấy gì bỏ mồm đây?

Cuối cùng cậu đánh bạo ra ngoài. Chỉ là mua đồ ăn thôi, nhanh thôi, không sao cả đâu.

Vừa cầm lên chìa khoá cửa phòng trọ, còn chưa kịp mở cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng hét thất thanh.

“Aaaaa! Tránh xa tao ra, cút ra!!! Cứu tôi với!”

Sau đó nhốn nháo tiếng còi xe, tiếng người hét trộn vào với nhau chả nghe ra được gì với gì.

Ý nghĩ muốn ra ngoài của Trần Ninh bị dẹp sạch. Mạng quan trọng hơn, giờ không ra không chết, chứ ra là chết thật.

Cậu lại cầm điện thoại lên, hy vọng có thể gửi tin nhắn cầu cứu. Nhưng mà cầu cứu ai bây giờ? Hay là hỏi trên mạng?

Trên mạng lại càng loạn thành một nùi, có không ít người đăng tải hình ảnh zombie lang thang trên đường phố, còn có những dòng trạng thái tuyệt vọng bảo bản thân đã bị lây nhiễm. Rồi là thư tuyệt mệnh, đủ thứ cả.

Trần Ninh sợ hãi quăng điện thoại đi, tầm này có khi quân đội còn chả cứu được họ nữa là một đứa chả có tích sự gì như cậu.

Ngẫm lại, kể cả có sống, cậu cũng chả làm nên trò trống gì. Học vấn chỉ đến cấp hai, nghề nghiệp thì vừa bị sa thải, tiền tích cóp chả có, đồ ăn chỉ còn lại hai gói mì, chống cự chả biết được một tuần không. Cha mẹ không biết là ai, họ hàng càng không. Tứ cố vô thân, chết cũng chả ai chú ý.

Nếu sống trong thời tận thế, tuyệt đối là nhân vật phụ bị lây nhiễm sau đó lúc nhân vật chính nào đó tìm vật tư sẽ lao ra đòi tí máu. May mắn thì một phát bể óc, bất động luôn. Xui thì ruột gan tùng phèo, kéo dạ tràng làm dây nhảy qua lại chơi.

Làm ma, ý lộn, làm zombie cũng phải có tôn nghiêm. Thà rằng chết khi toàn thây còn hơn. Giờ chết, ít ra hồn còn có thể đi xuống âm phủ. Nhỡ thành zombie rồi hồn bị kẹt lại, phải nhìn mình làm mấy cái trò không ra hình người.

Nhìn con dao gọt hoa quả chưa rửa đã mấy ngày, Trần Ninh run rẩy cầm lên. Xong rồi…hạ xuống.

Ok, cậu hèn. Đâu phải ai cũng có can đảm mà một phát rạch luôn đâu. Ít ra, ít ra phải có chút chuẩn bị tinh thần chứ.

Trần Ninh mở điện thoại, hy vọng có thể tìm cho mình con đường nào đó đỡ đau khổ hơn chút. Mở web truyện lên, đọc mấy bộ tận thế tìm kiếm cho mình một tương lai tươi sáng. Nhưng mà…càng đọc càng thấy tối thui.

Tận thế rồi sẽ phải trốn đông trốn tây, trốn zombie thôi còn đỡ, nhỡ gặp phải mấy đứa làm người nhưng không bằng ngợm, cướp đồ, nô dịch, xui hơn bị đẩy ra làm mồi chết thay cho bọn họ trốn chạy.

Ôi lòng người khó đoán, lòng lợn có khi còn trắng hơn lòng dạ bọn này. Trần Ninh phỉ nhổ đám phản diện trong truyện, đau khổ tiếp tục đọc.

Cái gì? Làm zombie cũng chả khá hơn bao nhiêu á? Đi đứng thì cà nhắc, cà thọt. Bị ai đó bổ đầu thì não văng choe choét. Sống được đến lúc tiến hoá thông minh hơn thì bị săn vì cái viên đá trong đầu?

Ai có thể cho cậu hỏi sao trong truyện sơ hở là não văng tung toé không? Loài người nâng niu cất giấu, tiến hoá ra hộp sọ bảo vệ, giữ lại phần lông đầu để che chắn, không phải để cho đám chúng mày sơ hở là cầm đồ phang vào đâu nhé.

Tóm lại, làm người thì khổ, làm zombie thì… chả đâu ra đâu. Quả nhiên sống cũng chả có nghĩa lý gì.

Trần Ninh thở dài tắt điện thoại. Cậu tự mình biết mình, làm cái gì nhân vật chính kia… Cậu làm không có nổi. Đấy là còn chưa kể, hình như nhân vật chính còn xui hơn cả người thường trong tận thế ấy. Sơ hở là bị lừa, sơ hở là bị đồng đội heo hãm hại, lại còn hay bị ụp mấy cái nồi đen xì nữa.

Con dao gọt hoa quả nằm ở bên cạnh như chờ đợi người cầm lên. Trần Ninh chạm vào tay cầm, lưỡi dao sáng lên dưới ánh đèn. Cậu run rẩy đưa nó lên cổ tay, sau đó… đem đi rửa.

Con dao nó bẩn quá rồi, phải rửa nhìn cho dễ nhìn chút. Trần Ninh tự nhủ, cầm búi rửa bát kì cọ mấy vết dầu mỡ trên thân dao. Rửa hẳn một phút, đến khi con dao thiếu điều cứa đứt búi rửa bát mới chịu ngừng.

“Trên phim hay có kiểu ngâm tay vào chậu nước còn gì, chắc là kiểu đó đỡ đau hơn chăng…” Trần Ninh tự nhủ.

Người ta tự tử thì nằm trong bồn tắm chanh sả. Cậu thì khệ nệ khiêng cái chậu nước ra cạnh giường, sau đó nằm lên giường thở phì một hơi mệt nhọc.

Nghèo mà tự tử nó cũng mệt thiệt chứ.

Một lúc sau, Trần Ninh thu hết can đảm, rạch một đường lên cổ tay. Máu nháy mắt tuôn ra, bị nước pha loãng. Cơn đau thấu làm cho mặt Trần Ninh nhăn hết lại.

“Ít ra đỡ hơn làm ma treo cổ.” Cậu vừa nhúng tay vào chậu nước, vừa tự nhủ.

Một phút, năm phút, mười phút… Cứ cách một đoạn thời gian, Trần Ninh lại giơ tay lên khỏi chậu nước, nhìn vết cắt vẫn đều đặn trào máu ra.

Giờ chả lẽ đi băng bó thì có bị ngu quá không chời… Tự dưng rạch tay chơi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao lâu chết dữ dằn.

Cầm con dao lên, Trần Ninh cắn răng cắt thêm lần nữa. Lần này không biết có phải trúng động mạch không, máu toé ra, bắn cả lên mặt cậu.

Không đến một phút, cơn xây xẩm làm cậu choáng váng ngã đùng xuống giường. Trần Ninh trước khi lịm đi chợt ngộ ra.

Nếu có 44, nhớ cắt trúng động mạch, thế mới đi nhanh được.

...ooooooooooooooOooooooooooooooooOoooooooooooooooo...

Lời tác giả: Xin chào quý độc giả, tôi đã quay trở lại rồi đây. Lại là Hôm nay muốn drop!!!!!!!!

Các bạn nhớ mình lắm chứ gì? Nhớ lắm đúng không? Lần cuối đăng tải chương mới là từ tháng 11/2023 lận cơ mà. Những bạn đọc cũ có khi bỏ cả app rùi í.

Mọi người xem truyện, đừng quên bấm tim và theo dõi nhé. Nếu đọc lúc chưa hoàn, nhớ gửi yêu cầu giục ra chương để tui sớm update :))) À, còn một yêu cầu nữa. Nhờ mọi người bấm chuyển chương, xem quảng cáo giúp cái bảng doanh thu lượt đọc của tôi nó nhiều số tí nhé :))) Thank you so much.

Tiêu đề truyện cũng nói lên một phần nội dung, chúc các bạn có một khoảng thời gian vui vẻ nhó.

Hot

Comments

Mọt

Mọt

Fl tác giả từ hồi ra mắt mấy bộ truyện kia, đổi acc bao nhiêu lần vẫn cứ là fl tác giả :))) k rỡn nhma tgia quay lại tui vui dữ, tui k xoá app là vì đợi tác giả ra chap đó hjhjjj =))) lần đầu tiên đọc là lớp 9 mà giờ 11 tén gòi =)))) tgian trôi nhanh thậttt

2025-04-06

0

Cá Voi🐋

Cá Voi🐋

Thấy 20c mới dám mò vô, sợ cổ drop như tên

2025-04-20

0

NSAN13

NSAN13

NHỚ, NHỚ CHẾT ĐI ĐƯỢC😇😇😇😇

2025-04-05

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play