Sáng sớm. Ánh mặt trời yếu ớt trượt qua những tấm rèm trắng, rọi lên sàn nhà lạnh lẽo. Căn phòng vẫn đẹp một cách hoàn hảo, vẫn sạch sẽ, tinh tươm như một bức tranh… nhưng mùi đau khổ thì vẫn còn nồng đậm, ám lên từng bức tường, từng viên gạch, và từng hơi thở.
Charlotte
* nằm nghiêng trên giường, tấm chăn phủ hờ trên người, làn da nhợt nhạt dưới ánh sáng nhạt mờ*
Charlotte
* Đôi mắt mở trừng, trống rỗng, không chớp*
Có lẽ nàng đã không ngủ. Hoặc là… không thể ngủ.
Tiếng cửa mở nhẹ.
Engfa
* bước vào, vẫn bộ vest gọn gàng như mọi ngày, tay cầm theo một khay thức ăn*
Engfa
*bước đến bên giường, đặt khay xuống chiếc bàn nhỏ. Không nói lời nào*
Charlotte
* vẫn không nhúc nhích*
Engfa
* nhìn nàng rất lâu. Không giận, không day dứt*
Engfa
* chỉ lặng lẽ quan sát như một kẻ si mê điên loạn chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật mà mình đã tự tay làm hỏng*
Engfa
Em nên ăn
Charlotte
* quay đầu đi, ánh mắt hằn lên sự bướng bỉnh rõ rệt*
Charlotte
Cút.
Engfa
* khẽ nhướng mày, nhưng không đáp lại*
Engfa
* bước đến ngồi xuống mép giường, đưa tay định kéo chăn lên vai nàng*
Charlotte
* bật dậy, vung tay tát mạnh vào mu bàn tay cô*
Charlotte
Đừng chạm vào tôi!
Đôi mắt nàng lúc này ngập tràn oán hận. Dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau đêm điên dại đó, nàng vẫn giữ tư thế thẳng lưng, kiêu hãnh, không cho phép mình cúi đầu.
Engfa
* nhìn vết đỏ trên tay, rồi ngước lên, chạm phải ánh mắt thách thức của nàng*
Engfa
Em vẫn bướng bỉnh như vậy
Charlotte
Cô muốn gì? Thêm một lần ép buộc nữa sao
Charlotte
Hay muốn thấy tôi gục xuống mà van xin cô tha cho tôi?
Engfa
* khựng lại *
Gió ngoài vườn xào xạc, tiếng chim buổi sớm xa xăm vọng vào từ ô cửa, như đang cố gắng lấp đầy khoảng lặng khó chịu trong phòng.
Engfa
* không trả lời. Chỉ đưa tay lấy lại khay đồ ăn, rồi đứng dậy*
Engfa
Không ăn cũng được. Nhưng tôi sẽ không để em tự hủy hoại mình.
Charlotte
Cô quan tâm tôi sống hay chết sao?
Engfa
* quay đầu lại*
Engfa
Charlotte
Engfa
Cái tôi quan tâm… là em vẫn ở đây. Dù là em còn sống, hay chỉ còn cái xác rỗng, tôi vẫn sẽ giữ em.
Charlotte
Cô đáng thương thật đấy… Engfa.
Engfa
* lặng đi một nhịp. Nhưng rồi, chỉ cười nhạt*
Engfa
Ừ. Tôi đáng thương. Nhưng tôi không ngu ngốc như em tưởng đâu, Charlotte
Engfa
* quay lưng rời khỏi phòng*
Cánh cửa khép lại.
Charlotte
* nhìn theo, trong lòng cuộn lên hàng ngàn cảm xúc rối bời ,ghét bỏ, khinh miệt, sợ hãi… và một thứ cảm giác rối loạn mơ hồ mà chính nàng cũng không dám thừa nhận*
——
Chiều hôm đó, trong biệt thự vang lên một tiếng xoảng! chát chúa.
Engfa
* đang đọc hồ sơ trong thư viện *
Người hầu
Cô chủ… cô Charlotte… đập vỡ hết bình hoa trong phòng rồi!
Engfa
* không ngẩng lên, chỉ gấp tập tài liệu lại, đứng dậy. Giọng trầm thấp, lạnh tanh*
Engfa
Không sao.
Người hầu
Nhưng cô ấy còn… ném cả tranh trong hành lang, đòi đốt phòng bếp.
Engfa
Gọi bảo vệ?
Người hầu
Không dám cản.
Người hầu
* nuốt khan*
Người hầu
Mấy người đó vừa tới gần là bị cô ấy… ném dao gọt trái cây vào mặt.
Engfa
Bướng thật
___
Phòng bếp
Charlotte
* đứng giữa gian bếp, tay còn cầm chai rượu vang đỏ vừa mở nắp *
Mặt đất lấm lem, bàn ghế lộn xộn, một vài vết máu lốm đốm trên lòng bàn tay nàng do mảnh thủy tinh cắt phải.
Charlotte
Mấy người tưởng nhốt tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn sao?! Tưởng tôi sợ cô ta chắc?!
Người hầu trốn hết ra ngoài, chẳng ai dám đến gần.
Cánh cửa mở.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên. Mạnh mẽ, kiên định, và lạnh như thép.
Rượu văng tung tóe, bắn lên gấu quần cô một màu đỏ sẫm như máu.
Charlotte
Cô muốn nhốt tôi? Tôi sẽ khiến nơi này trở thành địa ngục
Engfa
* chỉ nhìn nàng như thể đang nhìn một con thú con xù lông, bất lực và hung hăng*
Engfa
Em nghĩ làm vậy thì tôi sẽ thả em sao?
Charlotte
Tôi không cần cô thả! Tôi sẽ phá tan cái lồng này, từng chút một! Từng viên gạch, từng cửa kính! Đến khi cô phát điên, đến khi cô không còn cách nào giữ tôi lại nữa
Engfa
* bước đến gần hơn, gần đến mức mùi rượu nồng và mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau thành một thứ hương hỗn loạn*
Charlotte
* lùi một bước*
Charlotte
* Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì bị cô ép sát vào kệ bếp lạnh ngắt*
Engfa
* cúi đầu, ghé sát vào tai nàng *
Engfa
Được. Vậy em cứ phá. Cứ giãy. Tôi sẽ xem… đến cuối cùng, em làm cách nào thoát khỏi tôi.
Comments
Ngô Pham Thanh Ngọc
nhĩ oi sao em kích cj r v?
2025-04-05
0
dợ nhỏ thứ x của engfaa
char quậy tung nóc :)))
2025-04-05
0
Ngân Kim
em nx cj ơi
2025-06-04
0