Một chút bình yên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị xin em… Becky… làm ơn… dừng cuộc cãi vã này lại…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đừng cãi nhau nữa… chị không muốn… chị mệt rồi…
Nhưng lời cầu xin ấy không khiến nàng dịu lại. Ngược lại, giọng nàng càng lớn hơn, sát thương hơn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị không muốn? Vậy ai muốn? Tôi à?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị sống kiểu gì mà cái gì cũng đổ lên đầu tôi vậy hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Muốn người khác hiểu mình mà chính chị còn không hiểu nổi bản thân!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng, nước mắt cứ thế rơi xuống*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Khóc? Khóc nữa đi! Khóc cũng đâu giải quyết được gì
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mệt mỏi thì buông đi, đừng ở đó mà đóng vai nạn nhân mãi như thế!
Cô đã cắn chặt môi để không bật thành tiếng. Đôi mắt ướt đẫm, nhưng không một tiếng nức nở
Nước mắt lặng lẽ rơi, nóng hổi và mặn đắng, len qua từng kẽ tay. Cô khóc đến mức không còn khóc nổi. Những giọt nước mắt cạn kiệt vì đau, vì thương, vì uất
Từng câu, từng chữ nàng nói như cứa thẳng vào tim. Những vết thương cũ chưa lành, đã có vết mới chồng lên, rách lại càng thêm rách
Máu nơi trái tim đã khô, giờ lại rỉ ra từng giọt, không ai thấy - chỉ cô biết mình đang chết dần trong chính tình yêu này
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị mệt quá... *khẽ lẩm bẩm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em xong rồi này mình đi thôi *chạy xuống đi lại chỗ cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ưm xinh lắm *khẽ cười đứng lên ôm eo nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Là bình thường em hong xinh hửm? *nhướng mày*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em lúc nào cũng xinh chỉ là hôm nay xinh hơn thường ngày *hôn nhẹ lên trán nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Dẻo miệng quá trời à *bật cười*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi thôi *xoa eo nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ưm *vui vẻ gật đầu*
Cô đưa nàng ra xe, cẩn thận đỡ nàng ngồi vào ghế, cúi xuống cài dây an toàn cho nàng
Từng hành động vẫn như mọi khi. Vẫn nhẹ nhàng, vẫn chu đáo. Chỉ khác… hôm nay, cô không nói gì thêm
Cô cúi đầu, đặt thêm một nụ hôn nữa lên trán nàng — như để ghi nhớ mùi hương, sự mềm mại… và cả lời yêu cuối cùng chẳng thể nói thành câu. Sau đó, cô lặng lẽ vòng sang ghế lái
Nàng vẫn không biết. Vẫn chưa từng biết… rằng nụ cười ấy là thứ cuối cùng cô còn đủ sức để giữ lại
Cô lái xe, đôi mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Nàng ngồi bên cạnh, ánh sáng ngoài trời phản chiếu qua cửa kính, tạo ra một dải sáng lấp lánh trên mặt nàng
Cô không khỏi mỉm cười khi nhìn nàng, cảm nhận được sự yên bình trong khoảnh khắc này. Dù không nói gì, cô biết rằng ngay lúc này, cả hai đều có thể cảm thấy được sự gần gũi, sự an yên mà họ đang chia sẻ
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, như đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình
Đôi khi, cô thấy nàng khẽ cười, có lẽ là vì một suy nghĩ nào đó, một hình ảnh nào đó thoáng qua trong đầu. Cô thấy tim mình nhẹ nhõm, như thể những cơn sóng xung đột vừa lặng xuống, nhường chỗ cho một bình yên không thể tả thành lời
Khi xe dừng lại trước điểm đến, cô mở cửa và bước xuống, nhanh chóng chạy ra mở cửa cho nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cẩn thận nhé *dịu dàng đỡ lấy tay nàng khi nàng bước xuống*
Dù đã từng trải qua bao sóng gió, từng cãi vã, nhưng lúc này cô lại thấy mình yêu nàng biết bao. Mọi thứ cứ như trở về như thuở ban đầu, nơi chỉ có tình yêu và sự quan tâm, không có khoảng cách
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui* Em đã nói là sẽ không sao mà, chị cứ lo lắng quá thôi
Cô chỉ cười nhẹ, không nói gì, chỉ vòng tay qua eo nàng. Cô luôn là người lo lắng nhiều nhất, luôn là người chăm sóc mọi thứ dù nàng có nói gì
Cô sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ điều nhỏ nhặt nào, chỉ cần nàng hạnh phúc, chỉ cần nàng cảm thấy bình yên
Cả hai bắt đầu đi vào khu vực tham quan. Nàng tỏ ra rất hào hứng, chạy nhảy quanh khuôn viên, ngắm nhìn mọi thứ với ánh mắt ngây ngô và niềm vui không giấu được
Cô đứng sau nàng, từng bước đi theo, chụp những bức ảnh khi nàng cười, khi nàng tạo dáng, khi nàng đứng ngắm cảnh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được rồi, một bức nữa nhé! *gọi với theo, tay giơ máy ảnh lên*
Nàng xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như những vì sao
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị phải chụp sao cho thật đẹp nha, em muốn bức hình này phải thật hoàn hảo
Cô nhẹ nhàng chỉa máy ảnh về phía nàng và nhấn chụp. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi cô khi nhìn thấy những bức ảnh đầy sống động. Mỗi khoảnh khắc như vậy, cô cảm thấy mình lại có lý do để tiếp tục cố gắng, dù cho đã trải qua nhiều thử thách, dù cho những vết thương trong lòng chưa lành
Khi nàng mệt mỏi, cô lại đưa tay ra, đỡ nàng ngồi xuống băng ghế gần đó
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em mệt rồi sao? *dịu dàng hỏi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không đâu, chỉ là muốn nghỉ một chút thôi *ngả đầu vào vai cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ cười, nhẹ nhàng xoa lưng nàng* Chúng ta còn cả ngày, từ từ thôi
Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự quan tâm, sự dịu dàng mà cô dành cho mình. Không còn những cãi vã, không còn những lời tổn thương
Chỉ có cô và nàng, trong một khoảnh khắc yên bình. Những vết thương cũ có thể sẽ cần thời gian để lành lại, nhưng hôm nay, cô biết rằng nàng vẫn ở đây, bên cạnh cô
Cô và nàng tiếp tục cùng nhau khám phá, cùng nhau thưởng thức từng khoảnh khắc, những nụ cười và những cái nắm tay không lời. Cô chụp thêm vài bức ảnh nữa, cẩn thận lưu giữ từng phút giây, vì cô biết rằng mỗi khoảnh khắc nhỏ bé như thế này đều đáng quý, đều là một phần trong hành trình mà họ đã và đang đi qua
Khi ánh mặt trời bắt đầu dịu lại, nhuộm màu cam lên bầu trời, cô và nàng ngồi bên nhau, không nói gì, chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này. Cô vòng tay qua nàng, tựa đầu vào vai nàng, như thể muốn giữ mãi cảm giác này, mãi mãi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hôm nay em vui lắm *nhẹ nhàng nói, hơi ấm từ tay cô làm nàng cảm thấy bình yên lạ thường*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phải luôn tươi cười như thế đấy nhé! *mỉm cười, xoa đầu nàng*
Comments