[Ramyeon] Lời Không Thể Nói
Chap 1
Ngoài trời xuất hiện những bông tuyết đầu tiên, cô gái dáng vẻ trông rất dịu dàng thuần khiết lần nữa ngước nhìn ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Ánh mắt đượm buồn, sâu lắng không thể nào tả, rồi lặng người thở dài một tiếng nhẹ nhàng. Vô thức sờ xuống bụng vuốt ve..
Jung Ahyeon ( nàng)
Bé con, con nói xem khi nào mama của con mới về ?
Jung Ahyeon ( nàng)
Con có nhớ mama không ?...
Đáp lại nàng chỉ là không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng lách tách phát ra từ lò sưởi.
Đã từ rất lâu rồi, cái người mà nàng gọi là "mama" của bé con nàng. Cái con người không bao giờ xuất hiện ở nhà, chồng nàng Haram.
Shin Haram (em )
Hức... đau ( ôm đầu, lắc nhẹ)
Rami tỉnh dậy trên giường với trạng thái không tỉnh táo, nhìn ngó xung quanh.
Shin Haram (em )
*Sao mình ở đây ? Quần áo trên người mình đâu ?* Hoang mang
Em nhìn xung quanh, mọi thứ ngổn ngang. Dưới đất vươn vãi quần áo và một số mảnh vải. Nhìn cũng biết là xé từ trang phục.
Nhưng thứ mà em hoảng sợ nhất lúc này là bộ quần áo, nó không phải của người mà em yêu nhất. Như xét đánh giữa trời quang, em hoang mang liếc nhìn qua người bên cạnh...
Người bên cạnh không phải là Kim Yeon, người mà em luôn yêu. Là bảo bối mà em chân quý, mà lại là người em ghét nhất, Jung Ahyeon.
Nhìn người con gái bên cạnh khiến cho em nổi điên lên, cơn giận mất hết lí trí. Em kéo Ahyeon tỉnh dậy, sau đêm dày vò từ ai..Hạ xuống khuôn mặt trắng mềm mại đó một cú tát.."CHÁT"
Jung Ahyeon ( nàng)
...( ôm mặt, đồng từ mở to nhìn em)
Shin Haram (em )
Chị nhìn cái gì..? ( Liếc, gằng giọng)
Jung Ahyeon ( nàng)
Chị.. chúng ta...( Hoang mang nhìn em)
Shin Haram (em )
Sao...chị vừa lòng rồi chứ ? Chị giỏi lắm...( Bước xuống giường liếc nhìn nàng, bỏ đi)
Jung Ahyeon ( nàng)
* Mình... mình làm gì vậy ? Ahyeon mày làm gì em ấy thế này..* hoang mang, tự trách nhìn theo bóng lưng em
Rami tức giận nhưng em cũng không phải người đạo đức tồi. Bước từ phòng tắm ra, hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Shin Haram (em )
Đi vào vscn đi, nhanh lên tôi không rảnh đợi ( lạnh)
Jung Ahyeon ( nàng)
Được...được ( vội vàng bước xuống, chân mềm nhũn hơi khụy)
Shin Haram (em )
Đi cũng không nên thân, tôi ra ngoài..chị tự mà làm ( liếc, lạnh lùng bước ra ngoài)
Nàng nhịn xuống cơn đau từ nơi đó, đứng dậy vào phòng tắm.
Thân thể không ngừng run rẩy, trên đó người đầy vết tích ái muội. Vết răng, vết đỏ...chi chít khắp cơ thể, nhìn vào gương khiến cho nàng xấu hổ, đồng thời có chút tuổi thân..
Khoé mắt nàng cay cay nhưng không thể khóc vì nàng nhịn, ánh mắt ánh lên tia đau lòng, khó sử...
Rửa mặt cho tỉnh táo, nàng vscn xong thì đã có một bộ quần áo để sẵn cho nàng. Ít ra vẫn là một chút lòng thương xót bố thí.
Mặc bộ quần áo em đưa nàng đi ra ngoài. Cái con người cao ráo đó vẫn một ánh mắt lạnh nhạt, nhưng lại có vài tia chán ghét nhìn nàng.
Shin Haram (em )
Cô vui không ? ( cười cợt nhả, nhìn thẳng nàng)
Jung Ahyeon ( nàng)
...( im lặng)
Shin Haram (em )
Sao thế, cô bị câm à ? ( ánh mắt chán ghét, nâng cằm nàng lên )
Jung Ahyeon ( nàng)
Không có, chị chỉ không có gì để giải thích ( né tránh ánh mắt em)
Shin Haram (em )
Không có ?...ha..Hay là cô làm gì sai ? ( nhìn nàng, nhíu mày giọng cợt nhả)
Shin Haram (em )
Không nói được gì nữa chứ gì ? Cũng đúng thôi...( nhìn nàng, không mấy thiện cảm)
Shin Haram (em )
Cô thành công rồi đó, nhưng mà...( ép sát nàng, cuối người hạ thấp xuống )
Jung Ahyeon ( nàng)
...( nín thở, tim đạp loạn xạ)
Shin Haram (em )
Cô đừng mong có được tình cảm của tôi. ( gằn giọng, nói chậm rãi vào tai nàng)
Shin Haram (em )
Cô nhớ cho rõ em ấy, mới là Shin phu nhân. Còn cô...trong mắt tôi không giống gì những thứ dơ bẩn ( lạnh lùng )
Shin Haram (em )
Tôi không phải kẻ tồi, nên là tôi chịu trách nhiệm. Nhưng muốn tôi yêu cô... Không có ( lạnh lùng, đứng dậy rời đi)
Lúc này từng câu nói của em như cứa vào trái tim của nàng. Như cái cách nàng mấy năm vẫn luôn không thay đổi yêu em.
Đơn phương, đau đớn nhìn em vui vẻ với người khác. Nàng chỉ đơn thuần vốn dĩ đã từ bỏ tình cảm để em hạnh phúc.
Nhưng một đêm say rượu đó, nàng không rõ là tại sao. Nhưng nhìn em câm ghét nàng khiến nàng đau đớn.
Rốt cuộc trong trái tim em vẫn không dành cho nàng..
Cuộc hôn nhân đến từ một phía sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc. Nàng đứng nhìn em ôm ấp người con gái mà em yêu, xem nàng như người vô hình trong chính căn nhà . Nụ cười và ánh mắt khinh thường của cô ta nhìn nàng...
Một kẻ không có mối quan hệ nào với em, một kẻ ngoại lai chen chân vào mối tình của em và cô ta. Nàng cũng biết uất ức nhưng giải thích làm sao, vì nàng cũng không nhớ rõ kí ức lúc đó...
Bao nhiêu lần trái tim nàng vụn vỡ, nàng bị trói buộc vì cái gì ? Nàng cố chấp vì cái gì ?
Kim Yoen ( cô ta )
Chị à ? Tại sao vợ chị lại ở đây ? ( liếc nhìn nàng, nhõng nhẽo với em)
Shin Haram (em )
Bảo bối, em kệ cô ta đi. Xem cô ta như vật vô hình là được ( không quan tâm, ôm cô ta lướt qua)
Kim Yoen ( cô ta )
Nhưng mà... Em thấy khó chịu ( nhăn mặt, liếc nàng)
Shin Haram (em )
Đã bảo em đừng quan tâm, nếu em khó chịu chúng ta lên phòng. Kệ cô ta. ( nhìn nàng, bế cô ta lên phòng)
Nhìn hai người bọn họ khoe ân ái khiến cho nàng cảm giác khó chịu dâng lên. Không nén được nước mắt chảy dài xuống trên hàng mi cong xinh đẹp. Tay nắm chặt đến mức rỉ máu, nhưng nàng có tư cách gì ?
Đến cả tư cách làm vợ em cũng không có, ghen sao ? Nàng tự cười bản thân mình sau đó cất đi giọt nước mắt. Chỉ là bản thân nàng quá ngu ngốc, quá lụy tình.
Nàng biết ý đồ của cô là gì, nhưng danh tiết nàng trao cho em là cả đời nàng gìn giữ. Nói buông là buông sao..Hay đó chỉ là lời nói biện hộ cho nàng.
Rồi chuỗi ngày vắng lặng, nhưng hôm đó nàng phát hiện. Nàng ấy vậy mà mang thai rồi. Ánh mắt u sầu, không chút ánh sáng bỗng nhiên chợt ánh lên. Đáy mắt ấm áp từ lâu không hiện trong đôi mắt nàng...
Nước mắt nàng vô thức tuôn trào trong căn nhà vắng lặng. Không biết là vui hay buồn nàng cứ thế mà khóc nức nỡ.
Cái con người tên Haram kia cũng không xuất hiện ở nhà nữa. Trong nhà xuất hiện thêm mấy người làm. Nhưng như vậy có thể khiến nàng cảm thấy bớt cô đơn một ít.
Ngày ngày nàng trò chuyện với bé con trong bụng, thì thầm gì đó. Thỉnh thoảng đi dạo, rồi nhìn xa xăm đâu đó. Các gì giúp việc nhìn cứ lắc đầu, nhìn nàng...
giúp việc ( all)
Này con bé có phải lại nhớ chồng rồi không ?( giúp việc 1)
giúp việc ( all)
Thật là bà nói nhỏ nhỏ thôi, kẻo nghe thấy lại buồn ( giúp việc 2)
giúp việc ( all)
Tôi biết rồi, mà con bé mang thai. Mấy ngày nay cứ nghén thế này, tôi nhìn cảm thấy tội nghiệp ( giúp việc 1 )
giúp việc ( all)
Cô chủ của chúng ta thật là có phải quá vô tâm với vợ không ? Ai lại để vợ mang thai một mình ở nhà nhỉ ? ( giúp việc 2)
giúp việc ( all)
Chúng ta phận giúp việc, làm tốt bổn phận là được rồi. Nói nữa mất việc đấy. ( giúp việc 3 )
giúp việc ( all)
Tôi biết, chỉ là thấy tội cô ấy thôi. ( giúp việc 2 )
giúp việc ( all)
Người nhà giàu mà tội nghiệp gì ? Cô thấy tội thì đi an ủi đi. Sợ an ủi không được mà còn bị cho là làm phiền. Người nhà giàu thượng đẳng mà ..( giúp việc 3 ) ( giọng khó chịu, quay lưng rời đi)
giúp việc ( all)
Bà ta bị sao ấy nhỉ ? Ai chọc bà ta à ? ( giúp việc 1)
giúp việc ( all)
Kệ bà ta đi, tôi thấy con bé cũng không khó tính. Nhưng mà chúng ta giúp được gì thì giúp thôi. Phận làm người ở giữ chừng mực như bà ta cũng đúng. ( giúp việc 2)
giúp việc ( all)
Cũng phải, mong là con bé sẽ ổn ( giúp việc 1)
Cũng nhờ hai người giúp việc tốt bụng âm thầm chăm sóc nàng. Nàng biết, nhưng thấy họ vẫn giữ khoảng cách với mình nên nàng vẫn không nói.
Họ đối tốt với nàng, lo lắng cho nàng như lo cho con gái của họ. Nàng cũng khó hiểu nhưng vẫn chấp nhận ý tốt của họ. Miễn họ không làm gì nàng là được.
Nàng mang thai cũng 4 tháng hơn. Cái người đó vẫn chưa bao giờ xuất hiện ở nhà. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa thu hồi lại.
Nàng rốt cuộc chờ cái gì ?
Comments
Weed
nhảy vô họng, sao giải thích đc /Doubt/
2025-04-06
1
pharita
trời trời, ko cjo mói vậy
2025-04-07
0
Weed
Nay tác viết Chat luôn
2025-04-07
0