[BL] Nhất Thế Học Bá, Nhất Tâm Truy Ngươi
#Dì Dung-!
Swan ⊹₊⟡⋆
Lính mớiii, mong mn chiếu cố dùm nhen😙
Sáng sớm, thành phố Trùng Khánh vẫn đang chìm trong lớp sương mờ
Nhưng những con phố nhộn nhịp ở trung tâm đã bắt đầu thức dậy
Ánh đèn từ các biển quảng cáo, đèn đường vẫn sáng nhờ vào màn đêm chưa tàn
Phản chiếu trên những con phố ướt đẫm sương
Những quầy hàng bán thức ăn nhanh ven đường bắt đầu mở hàng cho một khởi đầu của ngày mới
Tiếng tán gẫu của người bán hàng và tiếng xe cộ qua lại tạo nên một bản nhạc nền đặc trưng của thành phố
Khu vực bán đồ ăn sáng bắt đầu tấp nập hơn
Cậu ngửi thấy mùi thơm nổi bật của các món ăn tràn ngập trong không khí:
Mùi bánh bao nóng hổi (baozi) với nhân thịt và rau củ, mùi mì kuytiao xào với gia vị cay nồng
Còn có mùi ngọt ngào của bánh rán (youtiao) chiên giòn rụm
Và mùi thơm của chongqing hotpot nức mũi làm ai đi ngang cũng phải dừng lại
Tiếng xèo xèo từ những chảo dầu nóng vang lên, làm không khí càng thêm phần náo nhiệt
Một vài quầy nhỏ bày bán các món bánh xèo (jianbing) nóng hổi
Mùi thơm của trứng chiên, hành lá và đậu phụ hòa quyện vào nhau khiến cậu cảm thấy cơn đói bất chợt dâng lên
Cậu bước đi nhẹ nhàng, đôi chân bước trên những viên gạch ẩm ướt bởi sương đêm chưa tan
Nhưng không khí lại vô cùng ấm áp, ngập tràn sự sống
Bước chân cậu như hòa vào dòng người qua lại, cảm giác không vội vã
Nhưng cũng không thể bỏ lỡ từng chút hơi thở của thành phố này
Khi đi qua một quầy hàng quen thuộc, cậu dừng lại, ánh mắt vô tình lướt qua hình bóng phía xa
—một người luôn mở hàng sớm, với chiếc áo sơ mi mộc mạc và chiếc nón cũ kỹ
Đứng cạnh những chiếc kệ đầy bánh mì, bánh bao nóng hổi
Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó, cậu lại cảm thấy yên lòng
Như thể tìm lại được một góc nhỏ bình yên giữa sự xô bồ của thành phố này
Cậu mỉm cười, không vội vàng, bước nhẹ lại gần, như một thói quen đã tồn tại từ lâu
Mạc Du Nhiên
Dì Dung-! / Cậu vẫy tay từ xa, đồng thời bước tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi người đối diện /
???
Ơi! / Ngó nghiêng ra mong chờ cậu /
Mạc Du Nhiên
Du Nhiên đây ạ, lâu lắm rồi mới gặp dì
Khanh Dung
Ờ ừm, Tiểu Du đấy à / Vui mừng /
Khanh Dung
Nay dì cho miễn phí một cái bánh bao nhé? / Cười /
Mạc Du Nhiên
Dạ thôi cháu tự mua cũng được ạ
Mạc Du Nhiên
/ Cậu khiêm tốn rút ví từ túi, nhẹ nhàng đặt tiền lên bàn, không muốn nhận thứ gì miễn phí /
Khanh Dung
Giờ cháu về rồi, có muốn ở lại chỗ dì nữa không
Mạc Du Nhiên
“Ở chỗ dì có con Đoàn Nhi phiền phức… Mà thôi chắc không sao đâu” / (─.─|| /
Khanh Dung
Hiếm mới lại có cơ hội chúng ta gặp nhau
Mạc Du Nhiên
Dạ vâng, nếu tìm được chỗ ở cháu sẽ đi ngay
Khanh Dung
Trời ơi… Có gì đâu mà
Khanh Dung
Mà nay, hôm nay… / Bà nói dần nhỏ lại, như sợ cậu nghe thấy sẽ buồn /
Mạc Du Nhiên
/ Cậu nhận ra sự ngập ngừng trong lời bà, thấy bà lo lắng cho mình, chỉ cười thầm rồi ôm bà, như muốn nói rằng mình sẽ ổn thôi /
Khanh Dung
…-! / Theo phản xạ tự nhiên mà vỗ về lưng cậu /
Khanh Dung
Năm nay chúng ta lại đi cùng nhau nhé?
Mạc Du Nhiên
Trước tiên dì cứ bán hàng đi
Mạc Du Nhiên
Cháu sẽ đi mua hoa về
Khanh Dung
“Tiểu Du trưởng thành thật rồi” / Mỉm cười /
Mạc Du Nhiên
“Mình không được dễ động lòng như trước… Tuy rất buồn nhưng thôi cố vậy”
Mạc Du Nhiên
Ấy khoan! / Xoay người lại /
Mạc Du Nhiên
Dì bán hàng nhiều khách nhé! / (≧▽≦) /
Khanh Dung
Thiệt tình, giật cả mình
Khanh Dung
Cảm ơn nhóc nhé! / Nói vọng ra /
Comments